Edit: Imadoki
Tôi vùi đầu trong lòng Kì Nhiên, hít vào mùi hương cơ thể riêng biệt của hắn mà nghẹn ngào:"Chúng ta vẫn là bằng hữu đúng không? Chúng ta. Mãi sẽ là bằng hữu nhé?"
Cánh tay vòng quanh người tôi siết lại chặt đến nỗi khiến tôi dường như nghẹn thở. Trầm mặc thật lâu, hắn đè thấp giọng mình như đang kiềm chế nói với tôi:"Là bởi vì thân phận của ta ư? Ta đã nói, ta có thể..."
"Không phải, không phải vậy đâu.." Tôi cố sức đẩy hắn nhưng dường như cơ thể ấy chẳng lay chuyển một chút nào, "Nguyên nhân là ở muội."
"Thật xin lỗi!" Hai tay tôi vò chặt vạt áo hắn, nước mắt rơi không ngừng, "Muội không thể trở thành thê tử của huynh được! Thật sự là không thể nào!"
"Mọi người trong thế gian này đều có thể, duy chỉ mình muội không có tư cách để yêu!"
Cánh tay Kì Nhiên chống lên tường, vây tôi lại trong khoảng không nhỏ hẹp của riêng hắn, đáy mắt ánh lên vẻ khổ sở và đau thương. Cái nhìn ấy khiến tôi không cách nào né tránh được. Giọng hắn vẫn êm dịu như vậy nhưng lại nhuốm đầy u buồn:"Có phải chỉ cần vẫn là bằng hữu, muội sẽ ở lại với ta"
Tôi sững người trước câu nói của hắn, đôi mắt nhòe nước nhìn hắn không chớp lấy một cái.
Ánh mắt hắn khóa chặt gương mặt tôi, bàn tay ở hai bên người tôi đã cuộn chặt, màu xanh trong đôi mắt sẫm lại, hệt như muốn nhìn thấu toàn bộ con người tôi vậy.
"Ta chỉ muốn giữ muội lại bên mình." Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhien-mong/2723829/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.