Edit: Imadoki
"Nói đi!" Bộ sát chĩa mũi gươm về phía hắn, lạnh lùng lên tiếng, "Tại sao lại trù tính ta?"
Tên râu quai nón ngẩn người, rõ không nghĩ là Bộ Sát lại có thể chĩa gươm về phía mình nhanh vậy. Nhưng chỉ trong chốc lát, hắn mau chóng bình tĩnh, thay bằng một bộ mặt căm phẫn, quát lên với mọi người:
"Mọi người, các vị cũng thấy đây là một tên sát thủ máu lạnh, đã giết phụ thân của Vương thiếu hiệp, nay lại bức người ta phát điên, rõ là một tên vô nhân đạo. Ta tin rằng các vị đều đã từng bị hắn hãm hại không ít, tại hạ Mông Khoát ngu muội cho dù phải liều cái mạng hèn này cũng phải vì anh hào thiên hạ mà đòi lại công bằng!"
Một câu nói, tinh thần mọi người trong đại sảnh dâng lên, bộ dáng hùng hồn không sợ cái chết. Aizz! Mọi người đúng là mù cả rồi.
Bộ sát không thèm để ý, giọng lạnh lẽo:"Phải vậy không? Thế thì ta cũng không ngại mà thành toàn cho các ngươi!"
Vừa nói xong, thân hình lập tức chuyển động. Tên râu quai nón hoảng hốt, rồi lại nhanh chóng tỉnh táo, rút ta một thanh đại đao, chật vật đỡ lấy đường kiếm của Bộ Sát. Tôi chỉ thấy được bóng người trước mắt qua lại liên tiếp, cố nhìn thế nào cũng không rõ ràng được là ai đang chiếm ưu thế.
Trong lòng hoảng hốt, bàn tay đang nắm lấy Kì Nhiên không ngừng chảy mồ hôi lạnh. Hắn quay đầu lại nhẹ nhàng cười với tôi:"Yên tâm đi, tên đó không phải là đối thủ của Bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhien-mong/2723812/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.