Edit: Imadoki
Tôi hậm hực sờ mặt mình, má trái má phải đều có đủ mấy vết sẹo dài năm sáu li, trên cằm cũng có vết trầy ngắn, chưa kể đến những vết thương nhỏ khác, e là nhiều đến mức không đếm được.
Chỉ là hình như tất cả đều được bôi thuốc mỡ, tuy rằng hết sức nóng rát, nhưng đôi lúc cũng có cảm giác mát lạnh dễ chịu.
Khó trách vừa động đến mặt liền thấy đau. Tôi nhớ lại, tại thời điểm rơi xuống vách núi, tôi vật lộn với tên bắt cóc nên làm hắn lật tay lái lăn xuống, tôi theo quán tính bị hất văng ra khỏi cửa sổ xe.
Lúc ấy chỉ thấy được toàn thân mình đau đớn không thôi, sau đó ngất đi, nhất định là đã bị mấy mảnh kính vỡ cắt trúng.
Miệng vết thương nhiều như vậy, cho dù là ở hiện đại có kĩ thuật, máy móc tân tiến cũng phải dùng phẫu thuật, ở nơi này chỉ sợ là không có khả năng rồi.
Có điều tôi ngày xưa cũng thường hay bị thương đầy mình, dù không chăm sóc kĩ lưỡng nhưng hầu như lại không để lại vết sẹo nào.
Aizz, dù sao thì cũng là chuyện xưa cả rồi, làn da bây giờ sao có thể tự khép miệng vết thương lại như trước được nữa.
Hèn gì hắn lo lắng nhìn tôi như thế, đối với một nữ nhân, nhất là một nữ nhân cổ đại thì dung mạo chính là thứ vô cùng quan trọng ngoài danh tiết của mình.
Tôi vô thức cười lạnh, danh tiết và dung mạo sao? Trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhien-mong/2723802/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.