Giọng người xôn xao.
Nơi đây hơn mười ngày trước vẫn còn chất đầy thi thể khắp nơi, không khí chết chóc len lỏi trong thôn làng, vậy mà giờ lại có tiếng người xôn xao khó ngờ.
Nếu những quân binh lúc trước đã vứt bỏ người thôn này chứng kiến tình thế như hiện nay thì tuyệt đối sẽ hối hận đến thế nào.
Cuối thôn là một vách núi cũng không được cho là cao lắm, dưới ấy là một mặt hồ xanh thăm thẳm. Dòng chảy trong hồ cũng là nguồn nước duy nhất cung cấp cho cả thôn.
Rìa vách núi nhốn nháo tiếng người.
Đã có lúc, người trong thôn mỗi ngày đều phải vượt hàng dặm đường chỉ để gánh hai thùng nước đã vương vãi còn một nửa duy trì miếng ăn và tưới tiêu.
Đã có lúc, mọi người nghĩ không còn cách nào khác nữa, muốn đào một cái giếng trong thôn, thế nhưng lại không biết rằng tính chất đất đai nơi đây cằn cỗi, khô hạn, khắp nơi đều là cát, cơ bản không thể tìm ra nước được.
Đã có lúc.
Chợt, từ ven vách núi đen, tiếng hoan hô bùng nổ đến đinh tai nhức óc. Nó như một quả bom, một màn sương mù nhanh chóng lan tràn.
"Trưởng làng, chúng ta thành công rồi!" Một người thanh niên có gương mặt phúc hậu ngấn lệ hét lớn, đôi mắt tỏa nét vui mừng và hưng phấn, sáng lấp lánh,"Đây đúng là nước rồi, là nước mà chúng ta đã gánh theo trong hồ!"
Một ông lão khuôn mặt đầy nếp nhăn như đã trải bao bể dâu đời người nén nước mắt nói:"Thật tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-nhien-mong/2723853/quyen-1-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.