Mẫu thân của Vô Dụng, tên đầy đủ là Tô Y. Vô Dụng trước mặt nàng gọi là mẹ, nhưng trong đầu vẫn gọi là Y. Tô Y chỉ khoảng hai mươi tuổi, so với tiền kiếp của Vô Dụng còn nhỏ hơn vài năm, lúc gọi nàng là mẹ Vô Dụng luôn cảm thấy không được tự nhiên.
Vô Dụng rất thích chữ “Y”, ở thế giới quen thuộc của nó, “Y” là cách nói khác của “nàng”, cách gọi tựa hồ không có một điểm ý tứ. Vô Dụng cảm thấy được điểm khác nhau thật nhỏ nhoi này rất thú vị, vô luận ở đâu, “Y” luôn là mang một ý nghĩa tốt đẹp, lúc chữ nào thốt ra nơi đầu lưỡi, tựa hồ mang theo một cô gái ôn nhu tú lệ. Tên của Vô Dụng lại không được như thế, nó có thể tưởng tượng được người nọ gọi hắn mang theo cả sự ác ý và vẻ lãnh đạm.
Vô Dụng cảm thấy rất khổ sở. Bất luận kiếp trước hay là kiếp này, người mà nó thích không thể thích nó. Nhưng dù có khổ sở thì bản thân nó có thể thay đổi được cái gì? Với cái thân hình bé nhỏ của một đứa nhóc 5 tuổi nó không thể làm Y hướng đến nó mà dựa dẫm, đồng dạng nó cũng chẳng thể bảo vệ cho Y được vậy. Có thể làm gì để thay đổi đây? Chẳng lẽ nó định mặc kệ hết thảy mà trôi qua hết cuộc đời buồn tẻ này sao?