Lúc Vô Dụng sáng sớm đi tìm Y, Y lại đang ngẩn người nhìn cái mặt nạ kia.
Vô Dụng nói hôm nay muốn đi ra cung có chút chuyện cần chuẩn bị, Y lại nhìn nó, không nói tốt hay không tốt.
“Vô Dụng.” Nàng thở dài, sau đó đi đến trước mặt Vô Dụng, ngẩng đầu, tinh tế nhìn nó.
“….Những năm gần đây, ngươi oán ta sao ?”
Vô Dụng hơi hơi dời tầm mắt, nói : “Không có gì oán cả… vẫn như vậy….”
Y cười cười : “Kỳ thật, vẫn là oán trách.”
Vô Dụng trầm mặc trong chốc lát, tựa hồ có điểm mờ mịt. Nó quay đầu về phía cửa sổ nói : “Ta không biết…. Loại cảm xúc oán hận này… Ta không hiểu được nó là loại cảm giác như thế nào. Cơ mà có đôi khi cảm thấy khổ sở… Nếu xem là oán, như vậy, ta cũng đã oán trách.”
Y rũ mắt, im lặng một lúc lâu.
“…..Vô Dụng, cho tới nay, nên nói với con một câu, chính là thực xin lỗi” Trên mặt nàng nở ra một nụ cười, còn nói : “Con còn cho ta mặt nạ, kỳ thật ta rất thích, ta lại không nói một lời cảm ơn…”
“Không cần nghĩ về việc này”, Vô Dụng ngắt lời nàng, cười nói “Không bằng mai sau ra khỏi cung ngẫm lại, rốt cuộc sẽ ra sao ?”
“Tối nay muốn đi….” Y nhìn ngoài cửa sổ, lần đầu tiên lộ ra chút hạnh phúc, “Lạc Hương đi. Có rất nhiều thứ, nằm mơ đều là nhớ lại Lạc Hương….”
“Chúng ta sẽ đi Lạc Hương.” Vô Dụng nhẹ giọng nói, “Chờ ta trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-ngon-vo-dung/2985397/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.