Lúc Thu đến tìm Vô Dụng, Vô Dụng đang ngồi dưới tàng cây, dùng lá cây thổi chút điều khúc.
Thu cười cười, hỏi : “Tiểu Thất học được cái này từ đâu thế ?”
Vô Dụng lấy lá cây ra khỏi miệng, nói : “Là từ Trương Lão tiên sinh.”
“A ? Trương Lão tiên sinh ?”
“Ừm, Thu không biết sao ? Trương lão tiên sinh chính là một nhân vật lợi hại.”
Thu xoa xoa đầu nó, với tay qua ôm nó vào lòng ngực, nói : “Có phải Trương Duẫn tiên sĩnh ở Vô Danh cư ?”
“Ta không biết tên đầy đủ,” Vô Dụng đưa ngón tay lên vui đùa, “Cơ mà mà ông ta ở một nơi cũng không có tên.”
“Ừm”, Thu gật gật đầu, “Nhà hai tầng, bên trong toàn sách.”
“Đúng, chính là ông ấy !”
Thu cười cười, nói : “Người kia quả thật rất lợi hại, từng là sư phó của Hoàng thượng. Đáng tiếc hắn đã thề không bao giờ… dạy Hoàng tử nữa, cũng không dạy người trong Hoàng thất. Cho nên Hoàng thượng cho hắn ở Vô Danh cư, cũng hạ lệnh không được quấy rầy hắn. Dần dần, người trong hoàng cung cũng dần quên đi hắn.
“Vì cái gì không muốn dạy hoàng tử ?”
Thu thở dài : “Vì đại cuộc, Hoàng thượng đã hy sinh người con gái hắn yêu thương”
“Nguyên lai là như vậy….” Vô Dụng lẩm bẩm nói, “Trưỡng lão tiên sinh cũng thực là một người si tình, thực đáng tiếc…. Cơ mà, ông ấy hẳn là thực chán ghét hoàng cung, vì cái gì cho ông ta ở lại trong cung ?”
Thu dừng một chút, nói : “Bởi vì hắn thực thông minh, lại uyên bác. Cho nên Hoàng thượng không dám thả hắn ra ngoài.”
“Nói đúng hơn là giam lỏng… Ai, thực không nhìn ra, Trương lão tiên sinh ngày thường tinh thần hào hứng, còn ham ăn nữa ?”
“Tham ăn ?”
“Đúng vậy,” Vô Dụng đáp, “Ta trong lúc vô tình chạy đến Vô Danh cư, lúc lần đầu tiên thấy ông ta, ông ta liền đem bánh hoa quế cao cấp ta mang theo ăn hết, ăn xong còn hỏi ta còn không. Sau đó, ta liền mang đến mang cho ông. Thật sự là kỳ lạ, ta thấy mỗi ngày đều có người đưa cơm tới cho ông ấy, ông ấy ăn còn không đủ no sao ?”
“Chắc là bởi vì thích Tiểu Thất mang tới cái gì đó.” Thu trả lời.
“Cũng không sao”, Vô Dụng lông mi hơi nhăn lại, sau đó lập tức dãn ra, “Cơ mà, Vô Danh cư sách trong đó thật nhiều, nhiều nhất là kỳ văn quái lục, thoạt nhìn thực đã ghiền.”
“Tiểu thất nguyên lai thích kỳ văn quái lực sao ?”
“Đúng vậy, cơ mà Trữ Dũng Thần đối với những sách đó rất khinh thường, hắn thích binh thư.”
“Trữ Dũng thần cũng từng ghé qua Vô Dung cư ?”
“Ừm, ta xin Trương lão tiên sinh thư hắn làm đệ tử… Trữ Dũng Thần hắn học tập thực khắc khổ, Trương lão tiên sinh hiện tại thực thích hắn.”
“Hắn về sau nhất định sẽ trở thành một quân sư vĩ đại.”
“Đúng vậy” Vô Dụng cười cười, “Ta cũng nói như vậy.”
Thu không tiếp tục đề tài này, hắn trầm mặc trong chốc lát, lại hỏi : “Vậy còn Tiểu Thất ? Tiểu thất thích sách gì nhất ?”
“Ngàn sơn du ký.” Trọng giọng nói của Vô Dụng còn mang theo niềm ngưỡng mộ, “Thực hâm mộ người viết quyển sách này, nhất định là đi qua nhiều địa phương. Mỗi một lần ta xem đều muốn, chờ sau này ta sẽ tự mình đi đến những nơi trong sách một lần, sau đó tìm nơi an bình nhất mà ở.”
Tay Thu bỗng nhiên dừng một chút, sau đó ôm chặt lấy Vô Dụng.
“Ngươi phải rời khỏi hoàng cung ?” Thanh âm của Thu hơi nhanh, Vô DỤng còn đăm chìm trong khát khao của nó, không có phát hiện.
“Đúng vậy, một ngày nào đó sẽ rời đi.”
“Một mình rời đi ?”
“Không phải….” Vẻ mặt của Vô Dụng hơi ảm đạm, “Ta muốn mang Y cùng rời đi.”
“….Vì cái gì ?”
“A, bởi vì….” Vô Dụng nhìn thấy nơi xa, nhẹ nhàng nở nụ cười một chút. “Đây là giấc mơ đầu tiên của ta, hơn nữa ta không thể để nàng một mình trong này, Y nàng kỳ thật là rất tịch mịch. Ta có vài lần thấy nàng cầm cái mặt nạ ta đưa nàng ngẩn người, khi đó vẻ mặt của nàng… Thương tâm lại tịch mịch…”
“Còn ta ?”
“Hửm ?” Vô Dụng lúc này mới phát hiện vẻ không vừa ý của Thu.
“Ngươi sẽ bỏ lại ta một mình trong này sao ?”
Vô Dụng cúi đầu, trong lòng không biết vì cái gì, bỗng nhiên cảm thấy khó xử.
“….Ta sẽ rất nhớ ngươi, ngươi là người tốt với ta nhất trong thế giới này…”
“Cho nên nói, ngươi bỏ lại ta sao ?” Thu ngắt ngang nó, “Có phải nếu hôm nay ta không hỏi, nói không chừng ngày nào đó ngươi mang theo người nào đó tên Y chạy mất ta cũng không biết !?
“Ta cũng không muốn.” Vô Dụng cúi đầu nói, “Nhưng ta rốt cuộc cũng không thể ích kỷ yêu cầu ngươi cùng bọn ta rời đi. Ngươi lợi hại như vậy, nhất định còn có bằng hữu và người nhà, ta không có khả năng yêu cầu ngươi vứt bỏ bọn họ theo ta.”
Vô Dụng không nói nữa, cúi đầu. Thu vẫn trầm mặc, cuối cùng, hắn mới thở dài.
“Trời khuya rồi, về ngủ đi.” Thu nói xong, trong giọng nói, lại mang theo cảm giác mỏi mệt không hiểu được.
Thu hôm nay không cùng Vô Dụng ngủ, mà đã sớm trở về.
Vô Dụng biết Thu không vui. Nó bọc chăn, bỗng nhiên phát hiện mình đã bắt đầu quen thuộc với nhiệt độ cơ thể của Thu, không có Thu ở bên, rất khó ngủ.
Ngày mai còn phải vào triều sớm. Vô Dụng nghĩ, hay là ngủ sớm một chút.
Nó nhắm mắt lại, bắt buộc mình tiến vào mộng đẹp.
Lạc Vân điện
Đế vương một mực trầm tư bên bàn, tiểu công công bên cạnh hầu hạ cũng bị hàn khí do hắn phát ra khiến mồ hôi lạnh đầy người, hắn thống khổ nghĩ Hoàng Thượng không phải muốn ngồi tới sáng sao. Đế vương lại nói :
“Tiểu đức tử, ngươi đi ra ngoài.”
Tiểu công công lập tức quỳ an đi ra ngoài, Lạc Vân đêện chỉ còn một mình Đế vương.
“Tử Ngọc,” Hắn mở miệng nói.
Một bóng đen nhảy từ bên ngoài vào cửa sổ, quỳ trên mặt đất nói : “Xin bệ hạ ra lệnh !”
Đế vương phát tay : “Ngươi tăng số người theo dõi Tô chiêu nghi, mọi chuyện đều báo cho trẫm…. Thất hoàng tử, cũng như thế.”
Tử Ngọc có vẻ sửng sốt một chút, lại lập tức phản ứng lại, trả lời : “vâng !”
Đế vương cầm lấy ly trà đã sơm lạnh, nhấp một ngụ,
Tiểu Thất, ta từng nghĩ bất luận ngươi mong cái gì là ta đều thực hiện cho ngươi—–nhưng, chỉ có điều này là không được.
Tay Đế vương hơi nắm chặt, chén bạch ngọc trong tay liền biến thành bột phấn, theo khe hở ngón tay mà chảy xuống dưới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]