Lúc Vô Dụng chạy đi tìm Thanh Nguyệt, Thanh Nguyệt đang liều mạng đánh quyền vào người gỗ đối diện.
Vô Dụng dừng lại, nhìn trong chốc lát. Thanh Nguyệt đánh thực mạnh, mỗi một đòn xuống tay đều dùng hết toàn lực. Vô Dụng không biết Thanh Nguyệt luyện đã muốn bao lâu, nhưng nhìn thấy mu bàn tay của Thanh Nguyệt đã chảy ra máu.
“Thanh Nguyệt,” nó mở miệng nói, “Ngươi đây là đang làm cái gì ?”
Thanh Nguyệt quay đầu lại nhìn nó một cái, lại đổi tầm mắt.
“Ta đang luyện võ.”
“Luyện võ không phải luyện thế này,” Vô Dụng nói, “Trương võ đầu không phải nói sao, hăng quá hóa dở. Ngươi như vậy, chỉ biết bị thương chính mình.”
Thanh Nguyệt trầm mặc một lúc lâu, thật lâu sau mới nói : “Vậy ngươi muốn ta làm sao bây giờ ? Đến bây giờ, đã muốn ba lượt.”
Vô Dụng nghi hoặc : “Cái gì ba lượt ?”
“Đã muốn ba lượt, ta không thể bảo hộ được ngươi. Nhìn thấy ngươi lâm vào khốn cảnh, ta lại bất lực.”
Vô Dụng sửng sốt một chút, sau đó cười nói : “Ta không cần ngươi bảo hộ.”
Thanh Nguyệt lại nhìn hắn một cái, ánh mắt rất quái dik, ý cười trên mặt Vô Dụng dần dần lui xuống.
“Ta là thị vệ của ngươi, ngươi không cần ta bảo hộ ngươi, vậy ngươi muốn ta làm cái gì ?”
Vô Dụng không có trả lời, nó không nghĩ tới vấn đề này, cũng không biết trả lời thế nào.
Thanh Nguyệt khẽ nở nụ cười, còn nói : “Đúng vậy, ngươi không cần.”
“Tựa như ngươi không biết ‘điện hạ’ và ‘ngươi’ khác nhau, cũng không biết ‘nô tài’ và ‘ta’ khác nhau,” Thanh Nguyệt đối diện với người gỗ, gục đầu xuống, “Ngươi cái gì cũng không để ý, ngay cả chính mình cũng không để ý.”
Không biết vì cái gì, Vô Dụng trong lòng cảm thấy được có chút khó chịu. Thanh Nguyệt lần đầu tiên chủ động cùng nó nói nhiều như vậy, nhưng nó cũng không hiểu được Thanh Nguyệt rốt cuộc là có ý gì.
Thanh Nguyệt vẫn đứng quay mặt lại với nó, tư thế giống như từ chối tiếp khách. Vô Dụng nhìn nó một chốc, cuối cùng cũng chỉ có thể nói : “Luyện võ là tốt, nhưng làm mình bị thương, lại mất nhiều hơn được.”
Nó không chờ Thanh Nguyệt phản ứng, xoay người bỏ đi.
Nhìn bóng dáng của Vô Dụng dần đi mất, Thanh Nguyệt một cước đá văng người gỗ phía trước, thấp giọng nói : “…..Nhưng, ta để ý…..”
Vô Dụng vốn là muốn tìm Thanh Nguyệt giúp làm cái mặt nạ Thu Nguyên, tuy rằng Y lúc ấy cái gì cũng chưa nói, nhưng Vô Dụng cảm giác được nàng vẫn có chút thất vọng. Nhưng hịên tại, nó không biết mở miệng thế nào với Thanh Nguyệt.
“Vì cái gì tất cả mọi người trở nên kỳ quái như vậy ?” Vô Dụng ngồi ở dưới tàng cây hỏi Thủy Thủy, “Thanh Nguyệt như thế này, Thái tử cũng như vậy, ngay cả Tử Ngọc cũng thế, đều không giống với trước kia.”
Thủy THủy vẫy vẫy cái đuôi, không có đáp lại nó.
Vô Dụng nghiêng đầu, trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên nói : “Không quan hệ, ta tự mình cũng có thể làm mặt nạ Thu Nguyên”
Vô Dụng tìm một cái đầu gỗ và đao khắc. Nó thấy qua mặt nạ trên đường, hình như chỉ dùng qua giấy, có loại dùng đầu gỗ điêu, đương nhiên còn một ít dân chuyên nghiệp bán cho con nhà giàu, dùng loại bạc trắng vàng thực.
Vô Dụng làm cho Y cái làm bằng gỗ, một tầng hơi mỏng, tô màu diễm lệ lên.
Nó dựa vào trí nhớ muốn miếng gỗ điêu trong tay thành hình dáng mặt người, nhưng ý tưởng cùng động tác thường xuyên bất đồng, nó đã khắc hủy vài cái, cuối cùng hoàn thành một cái, cũng tương đương.
Kế tiếp, chính là tô màu. Bảy màu của mặt nạ Thu Nguyên cũng chính là màu cầu vồng, bảy màu sắc lấy các loại hình dạng vẽ nên, trở thành một hình vẽ mặt hề quái dị.
Vô Dụng cẩn thận vỗ vỗ hai sườn mặt ạ, dùng sợ dây thừng màu hồng đeo vào là coi như việc lớn đã thành.
Vô Dụng cất bộ đồ nghề, đi vào phòng của Y.
Y có chút nghi hoặc : “Không phải nói không mua được sao ?”
Vô Dụng ngượng ngùng trả lời : “Ta tự mình làm một cái.”
Y nhìn Vô Dụng một lúc lâu, nhưng Vô Dụng lại cảm thấy được tầm mắt của Y giống như nhìn xuyên qua mình, rồi đến một thời không nào đó không biết tên.
“….. Chính mình làm….” tay Y tiếp lấy, nhẹ nhàng mà vuốt. “…..Cũng là dùng gỗ điêu…..”
Y lại phát khởi rồi lại ngây ngốc, sau đó đem mặt nạ vất qua một bên, hương Vô Dụng phất tay nói : “Ngươi đi xuống đi.”
Vào buổi tối, Vô Dụng hơi khó ngủ. Sáng sơm tâm tình muốn bỏ lại hết thảy lại quá mạnh mẽ, cho tới bây giờ, còn cảm thấy được tim đập nhanh.
Một khi thấy chính mình vẫn còn khao khát hạnh phúc, sẽ càng không kềm chế được.
Vô Dụng xoay ngươi, lại đôi nhiên đối nhiện một đôi mắt sáng lên trong bóng đêm.
Người nọ vươn tay che miệng Vô Dụng, nhẹ giọng nói : “Đừng lên tiếng, là ta.”
Vô Dụng nhận ra thanh âm của hắn, là Tử Ngọc. Nó gật gật đầu, Tử Ngọc buông tay ra, ý bảo nó đi ra ngoài.
Vô Dụng mặc áo khoác, theo Tử Ngọc đi vào trong viện.
“Thật có lỗi,” nó có chút ngượng ngùng nói, “Sáng sớm ngươi một mình ở đâu thế.”
Tử Ngọc lắc đầu, trả lời : “Không có lần sau.”
Vô Dụng gật gật đầu. Vô Dụng cảm thấy được Tử Ngọc có điểm kỳ quái, so với lãnh cung cảm giác không giống nhau. Rốt cuộc là làm sao không giống ? Nó nghiêng đầu cúi xuống nghĩ, lơ đãng nhìn Tử Ngọc phất tay áo ngồi xuống, bỗng nhiên hiểu được.
Là khí thế, nó nghĩ. Khi đó Tử Ngọc chắc là do bị thương, cho nên không có khí thế mãnh liệt như thế.
Tử Ngọc ngoắt ý bảo Vô Dụng lui xuống, sau đó lúc Vô Dụng đến gần trong chớp mắt bỗng nhiên đem nó ôm đến lên đùi.
Vô Dụng có chút kinh ngạc, lâng lâng nói : “Tử Ngọc…..”
Tử Ngọc nhăn mày nhíu mắt, ngắt ngang nó : “Trên mặt đất lạnh….. Còn có, về sau gọi ta là Thu đi.”
“Thu ? Ta nhớ ra rồi, Lục Liên kia cũng gọi người là Thu Công tử…..”
“Ừm,” Tử Ngọc vươn tay chỉ, vuốt ve Vô Dụng đang nhăn lại chân mày vì đang thắc mắc, “Tử Ngọc là xưng hô bên ngoài, người quen thuộc của ta, đều bảo ta là Thu.”
“A,” Vô Dụng cố tình cúi đầu ngón tay của Thu, lại như thế nào cũng trốn không thoát.
Vô Dụng cảm thấy kỳ thật mình và Thu cũng không thân, năm đó ở lãnh cung ba ngày, bọn họ cùng một chỗ nói cũng ít. Hiện tại chẳng hiểu sao bỗng dưng lại thành thân cận, làm cho nó cảm thấy có chút kỳ quái, cũng có chút không được tự nhiên.
Thu lại bắt đầu cầm lên ngón tay của Vô Dụng, Vo Dụng không hề động đậy, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
“Vòng tay này,” Thu nhắc tới cổ tay của Vô Dụng, trong mắt lộ ra thần sắc vẻ vừa lòng, “Tiểu Thất thích không ?”
“Thực thích,” Vô Dụng thành thật trả lời, sau đó nghi hoặc liếc nhìn thu một cái “Như thế nào ngươi gọi gọi ta là Tiểu Thất ?”
“À,” Thu rũ mắt, thấy không rõ biểu tình, “Thích thì gọi. Nói sau ngươi không phải đứng hàng thứ bảy đó sao ?”
Vô Dụng không có trả lời, Thu lại hỏi, “Tỉeu Thích thích ra ngoài cung sao ?”
“Thích,” Vô Dụng nhỏ giọng than thở, “Đáng tiếc cơ hội đi ra ngoài rất ít.”
Thu tựa hồ nở nụ cười một chút, Vô Dụng cúi đầu, không có thấy.
“Ta có thể tìm một tấm yêu bài cho ngươi, mỗi tháng có thể đi ra ngoài ba lượt, thế nào ?”
“Thật vậy chăng ?” Vô Dụng có chút kinh hỉ, “Như vậy yêu bài có khó tìm hay không ?”
Thu lắc đầu, nói : “Sẽ không.”
“A, thật sự là cám ơn ngươi.” Vô Dụng nói. Lúc sau, lại trầm mặc.
“Võ công của Thu rất lợi hại,” Vô Dụng gác người vào đầu gối, có chút hâm mộ nói, “Thật tốt”
Thu đang đùa giỡn nắn nắn tay Vô Dụng dừng lại một chút, hắn suy tư một chốc, sau lại hỏi : “Tiểu Thất có muốn học ?”
“Muốn,” Vô Dụng hơi hưng phấn, “Ta muốn học nhất là khinh công.”
“Sao lại là khinh công ?”
“A, bởi vì….” Tầm mắt của Vô Dụng nhìn về phía phương xa, tựa hồ có chút ngượng ngùng, “Bởi vì ta có lúc muốn đi xem cây đào, nhưng tường của lãnh cung lại rất cao….”
Thu trầm mặc không nói, bỗng nhiên vươn tay ôm chặt Vô Dụng, nói : “Muốn đi thì đi, ta hiện tại đưa ngươi đi xem được không ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]