Càng đến gần Truy Dương, càng hoang vắng.
Vô Dụng biết những nơi biên thùy thường kém phồn hoa hơn Đế đo, nhưng nó không nghĩ tới lại cằn cỗi chật vật đến thế này.
Tiến vào đại môn của Truy Dương, trong thành dân chúng tụ lạp thành tốp năm tốp ba trên mặt chết lặng bỗng nhiên biến thành hoảng sợ, đều quay về trốn trong nhà mình, đóng chặt cửa.
Tất cả mọi người trầm mặc, không biết nên nói gì cho phải. Vô Dụng lén nhìn Hứa Tiến một cái, phát hiện hắn vẻ mặt trần trọng, hai tay gắt gao nắm thành quyền.
Vô Dụng mím mím môi, bước nhanh ngăn lại một ông lãi, hỏi chuyện gì đã xảy ra, vì cái gì Truy Dương lại biến thành thế này ?
Ông lão ban đầu hoảng sợ, dưới sự trấn an của Vô Dụng ngược lại biến thành phẫn nộ.
“Các ngươi còn mặt mũi nào để hỏi sao ! Còn không chính do quân đồn trú các ngươi! Ngày thường chuyện gì cũng không làm, lại kêu dân chúng nộp lương thực ! Ngột Kim ba năm thỉnh thoảng lại đột kích, chúng ta làm sao làm ra được lương thực ? Không giao nộp thì cướp, không chỉ cướp thức ăn mà còn muốn cướp người, thật sự là không bằng cầm thú ! Hôm nay ta chính là muốn nói, dù sao nhà của ta bị các ngươi hại chết hết rồi, cũng không sợ các ngươi lấy đi mạng của ta !”
Ông lão tức giận bất bình, dân chúng xung quanh cũng tụ lại, người một lời ta một câu, đau đớn kể tội quân Đế Quốc cùng Ngột Kim táng tận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-ngon-vo-dung/2985403/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.