Lúc tỉnh lại đã vào khoảng sáng sớm.
Vô Dụng nghe thấy có một người nào đó một mực gọi tên mình, nó nhíu nhíu mày, sau đó mở mắt ra.
“Thu ?” Vô Dụng thấy người ngồi bên giường hoảng hốt một lúc lâu, sau đó nở nụ cười nói : “Ngươi tới rồi.”
Thu há miệng thở dốc, nói không nên lời.
Vô Dụng cúi đầu nhìn thân thể mình, cảm giác đã muốn rửa sạch qua, hiện tại quần áo trên người có hơi lớn, hẳn là của Thu.
Vạt áo có hơi lỏng, Vô Dụng kéo lại. Thu vẫn không nói chuyện, Vô Dụng nghĩ nghĩ, ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói : “Ta không sao, không cần khổ sở.”
Thu lập tức ôm chặt Vô Dụng, mặt vùi vào cổ nó thật sâu.
“………Thực xin lỗi………….”
Vô Dụng cười, không trả lời.
“Không tìm được ngươi đúng lúc, có trách ta không ?”
“Đêm qua trước khi ngủ, hy vọng tỉnh giấc có thể nhìn thấy ngươi.” Vô Dụng nhìn ánh mặt trời tiêu sái nơi cửa sổ, mắt hơi nheo lại. “Sau đó, nguyện vọng liền trở được thực hiện.”
Thu ngẩng đầu, Vô Dụng nhìn hắn cười cười.
“Thu, ngươi muốn hay không theo ta đi ?”
Vô Dụng trên mặt lộ ra biểu tình chờ mong.
“Đi theo ta đến Lạc Hương táng hạ Y, sau đó, nhất định phải đem những nơi trong “Ngàn Sơn Du ký” đến một lần !”
“Được,” Thu dấu đi nỗi đau và tự trách trong đôi mắt, cười nói : “Ta cùng Tiểu Thất đi.”
Lúc Vô Dụng nhảy xuống giường, mặt sau hơi đau. Nó đau khổ cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuy-ngon-vo-dung/2985415/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.