Chương trước
Chương sau
Một lúc lâu sau Vô Dụng tỉnh lại, mở to mắt.

Trong phòng vẫn im lặng như trước, cửa sổ hơi hơi mở ra, sáng sớm ánh mặt trời khẽ rọi vào, có chút ấm áp.

Nó ngồi trên giường một chốc, nghe thấy ngoài cửa sổ tiếng chim hót véo von. Nó cúi đầu nhìn vết gương đã sớm kết thành vảy trong lòng bàn tay, thẫn thờ một lúc lâu, sau đó để sát vào một chút nhìn nhìn, phát hiện hình như có mang theo hương khí của hoa.

Nó khẽ cười, kéo lại thắt lưng, bước ra khỏi giường.

Lúc rửa mặt, Thủ Mai cầm đến một tấm thiếp đi tới.

“Đó là cái gì ?” Vô Dụng nghiêng đầu hỏi.

“Phục Nghi thái tử phái người đưa tới.”

“Phục Nghi thái tử ?” Vô Dụng nghi hoặc đưa tay ra nhận lấy, mở ra xem, nội dung đại để là muốn mời nó cùng du ngoạn Đế đo.

Vô Dụng nhíu nhíu mày.

Thủ Mai lại nói : “Lúc trở về còn gặp Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ nói Thất điện hạ có muốn đi không thì tùy, vì Thái tử điện hạ cũng đi.”

“Như vậy sao….” Vô Dụng nghĩ nghĩ, quyết định hay là đi thôi, hôm nay…. có hơi không muốn ở trong cung.

Lúc Vô Dụng đến, Cơ Chi Ngạn cùng Phục Nghi thái tử đã chờ ở Cung Môn ngoại.

“Thái tử ca ca,” Nó hướng Cơ Chi Ngạn cười cười, “Ta đã tới chậm sao ?”

“Không”, Cơ Chi Ngạn xoa xoa đầu nó nói, “Chúng ta cũng vừa đến”

“Ô, Thất điện hạ, ngưỡng mộ, ngưỡng mộ đã lâu.” Phục Nghi thái tử lấy ra một cái chiết phiến, đặt trong tay phẩy phẩy, trên mặt mang vẻ tươi cười làm như thân thiết lắm.

Vô Dụng liếc mắt nhìn hắn, không trả lời.

Cơ Chi Ngạn kéo tay của Vô Dụng, hỏi : “Tiểu Thất muốn đi đâu ? Chúng ta hôm nay tính đi dạo quanh hồ, Tiểu Thất có thích đi thuyền hoa không ?”

“Thuyền hoa à ?” Vô Dụng nghĩ nghĩ, “Ta không biết, ta cũng không ghét lắm.”

“Vậy thử đi đi,” Cơ Chi Ngạn nói. Sau đó hắn xoay người, rồi quay qua Phục Nghi thái tử không ai nhìn tới, cúi đầu làm tư thế “Mời”.

Du thuyền hoa mỹ trên mặt hồ chậm rãi lướt qua, Vô Dụng ở trong khoang thuyềng ngây ngươi một chốc, lại chạy ra ngoài, nhìn mọi người đang chèo thuyền.

Trên mặt hồ gió khá to, tóc Vô Dụng bị thổi rối tung lên. Nó xoay người sang ngắm vùng trời nước bao la giáp tiếp nhau tạo thành một đường bạch tuyến mờ mịt, bông nhiên nhớ tới trước đây từng suy đoán cảnh sắc bên kia dãy núi.

Nếu ở trên cây hòa mà nhìn không thấy, liền chạy tới bên kia núi nhìn rất rõ.

Chính mình vẫn đã quyết chí ra đi, nhưng vì cái gì, có chút gì đó giống như dao động ?

“Tiểu Thất, bên ngoài gió lớn lắm, vào đi” Cơ Chi Ngạn đẩy rèm cửa ra, hướng ra ngoài gọi lớn.

Vô Dụng xoay người, nhìn thấy Cơ Chi Ngạn đưa tay về phía nó, do dự một chút. Rồi bước tới, nắm tay Cơ Chị Ngạn làm điểm trụ, nhảy vào khoang thuyền.

Ca nữ hoàn vẫn còn hát những khúc ca mềm mại, Vô Dụng ngồi bên sườn của Cơ Chi Ngạn, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Cơ Chi Ngạn nhìn thấy gương mặt tươi cười của Vô Dụng, sau đó vươn tay vén mái tóc đang náo loạn của Vô Dụng. Vô Dụng quay đâu lại nhìn hắn một cái, rồi lại tiếp tục nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Phục Nghi thái tử cười nói : “Tình cảm của Thất điện hạ cùng Thái tử điện hạ thật khiến cho người ta hâm mộ.”

“À, vậy sao.” Cơ Chi Ngạn thoáng lãnh đạm trả lời. Mà Vô Dụng cũng chẳng quay đầu lại, không trả lời.

“Thất điện hạ thật lãnh đạm với người.” Phục Nghi thái tử khẩu khí có chút trách cứ, cười nói.

“Phải không ?” Cơ Chi Ngạn lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nói, “Tiểu Thất đối với người không quen thì không thân cận, thỉnh điện hạ thứ lỗi.”

Phục Nghi thái tử nhìn ra Cơ Chi Ngạn có chút bực bội, cũng không tiếp tục đề tài này. Bọn họ lại hàn huyên chuyện quốc gia ít người biết đến, rồi lại nói tới thi từ ca phú.

Phục Nghi thái tử ngắm nghía Vô Dụng đang hướng mặt ra cửa sổ, nghĩ nghĩ nói : “Thất hoàng tử múa thật đẹp, mà cảnh sắc ở đây cũng vô cùng đẹp, không bằng liền ở quang sắc cảnh hồ này, ngâm một khúc thơ được không.”



Cơ Chi Ngạn lạnh mặt, đang muốn nói thì Vô Dụng đã mở miệng :

” Nhất trạo xuân phong nhất diệp chu,



Nhất luân kiển lũ nhất khinh câu.

Hoa mãn chử, tửu mãn âu,

Vạn khoảnh ba trung đắc tự do.”

Phục Nghi thái tử ngẩn người, sau đó lập tức cười nói : “Văn chương của Thất điện hạ thật đẹp…”

Vô Dụng quay đầu lại, ngắt ngang hắn: “Người viết bài thơ này là Lí Dục, thứ ta ghét nhất, chính là làm thơ. Học kém nhất, cũng là làm thơ.

Trên mặt Phục Nghi thái tử có chút dại ra, Vô Dụng còn nói: “Ngài cảm thấy ta khiêu vũ rất đẹp sao ? Nhưng tối hôm qua ta rõ ràng là múa đứt quảng, loại trình độ này đã kêu đẹp ? Hay là người Phục Nghi chỉ có thể múa được chừng đó ? Khó trách ngài chạy đến Đế quốc, tâm tâm niệm niệm chính là muốn xem người ta múa.”

Phục Nghi thái tử sắc mặt đại biến, Cơ Chi Ngạn xoa xoa đầu Vô Dụng, lặng lẽ nở nụ cười.

“Đây là cách đãi khách của Đế Quốc các ngươi à ?” Phục Nghi thái tử trên mặt có chút tức giận.

Cơ Chi Ngạn khoát tay, trấn an nói : “Tiểu Thất tính cách trẻ con như thế, điện hạ chớ trách.”

Phục Nghi thái tử nhìn thấy Vô Dụng, nhíu máy nói : “Hay là Thất hoàng tử còn vì chuyện hôm qua mà tức giận ?”

“A,” Vô Dụng lại nói, “Độ lượng của ta rất nhỏ ấy.”

Phục Nghi thái tử suy tư, Cơ Chi Ngạn nhìn thấy cằm của Vô Dụng hơi hơi thấp, trong đôi mắt lộ ra vẻ sủng nịch cùng khổ sở.

Tiểu Thất đối với kẻ đáng ghét, mặc kệ là ai, cho tới bây giờ cũng không khách khí. Tính tình thẳng thắn này, lại là thứ mình thích nhất.

Cho nên Phục Nghi thái tử kia… Cơ Chi Ngạn cười cười nhìn xuống, cũng đừng trách chúng ta đối với ngươi không khách khí.

Vô Dụng đối với mấy câu nói đầy sát khí của Cơ Chi Ngạn cùng Phục Nghi Thái tử cũng không hề hay biết, hắn nhìn vào bầu trời màu lam nhạt, trong đầu hiện lên gương mặt của “Tử Ngọc”, lập tức lại là mặt của Đế vương.

Tuy rằng đáp ứng Thu phải từ từ mà quen, nhưng trong lòng vẫn có điểm mờ mịt.Kẻ bên người bỗng nhiên biến thành người khác, bất kì ai cũng không thích ứng được.

Nghĩ tới chuyện đó, Vô Dụng cũng không có tâm tư du ngoạn, chỉ cười khẽ với Cơ Chi Ngạn,lúc sau, sớm trở về hoàng cung.

Trở lại hoàng cung, Vô Dụng lại không biết nên đi đâu , Thu Thủy điện hiện tại không muốn trở về, mà Thu…. cũng không muốn gặp hắn ngay. Vô Dụng suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chạy tới Vô Danh Cư, nằm ở dưới tàng cây ngẩn người ngắm bầu rời.

Trương Lão tiên sinh cũng cầm quyển sách ngồi bên người nó, cả hai đều im lặng.

Mùa hè đến, ánh mặt trời trở nên chói mắt. Vô Dụng nheo mắt lại, thì thào hỏi : “Phụ hoàng…. đến tột cùng là người như thế nào ?”

Trương lão tiên sinh trầm mặc nửa ngày, cuối cùng thở dài nói: “Hoàng Thượng à, đó là một kẻ rất lợi hại. Thông minh, lý trí, hoàn mỹ không chút vết nứt.”

“…. Cho nên giờ lại dùng nhiều thời gian như vậy quan tâm một người khác, sẽ làm cho ngươi kia không dám tiếp nhận….”

Trương lão tiên sinh nhìn nhìn Vô Dụng nói : “Ta không biết Hoàng thượng muốn thế nào…. Nhưng Tiểu Vô Dụng không cần lo lắng, hắn nhất định là thiệt tình quan tâm ngươi.”

“Trương Lãp tiên sinh vì cái gì lại biết thế ?” Vô Dụng có chút nghi hoặc.

Trương lão tiên sinh thoáng lộ ra vẻ hoài niệm, nói : “Bởi vì chiếc vòng trên tay Vô Dụng, là của Hoàng Thượng năm đó được Thái hậu nương nương ban cho, bảo là vòng bình an. Hoàng Thượng liền từ nhỏ vẫn đeo, hiện tại lại cho ngươi, cũng là hy vọng Tiểu Vô Dụng bình an.”

Nguyên lai là vậy… Nguyên lại trước kia người đeo cho nó cư nhiên là phụ hoàng….

Vô Dụng nhìn chiếc vòng nơi cổ tay, nỗi bất an trong lòng, dần dần nguôi ngoai.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.