Bạn đang đọc truyện Ngược Tuyết, Tầm Duyên của tác giả Dạ Phùng Đăng.
Thuở niên thiếu, ta vì cứu Vệ Tuân mà bị tàn phế một chân.
Người trong kinh thành thường chế giễu, gọi ta là "cô nương què".
Vệ Tuân cùng ta định thân, nhưng mãi không chịu cưới ta.
Mùa đông năm thứ năm, ta vô tình bắt gặp hắn cùng người khác ngắm tuyết trên lầu các.
Nhắc đến ta, giọng hắn hờ hững:
"Chỉ là một kẻ què, có gì mà phải cưới hay không cưới."
Ta bình thản đốt hôn thư, một mình đến nhà họ Vệ để từ hôn.
Ngày rời kinh, nắng vàng rực rỡ.
Vệ Tuân đuổi theo, khuyên ta đừng vì giận dỗi mà bỏ lỡ cơ hội trèo lên cành cao của nhà họ Vệ.
Ta lắc đầu, giơ roi quất nhẹ vào sau ngựa:
"Ngươi xem ta chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng mơ tưởng đến ánh trăng trên trời. Gia thế nhà họ Vệ, ta chưa bao giờ thèm khát."
...
Nếu yêu thích truyện cổ đại, bạn đừng bỏ lỡ Phong Ba Diễn Kịch Hàng Ngày Với Thái Tử hay Kiều Sủng Đặc Công Vương Phi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.