Sắc mặt hắn tái nhợt, kinh ngạc đứng dậy:
"Kiều Chi, ta…"
Ta vẫn giữ nguyên nụ cười, lấy từ tay áo ra tờ hôn thư, bước đến cạnh ngọn nến và đốt cháy nó.
Vệ Tuân bước lên hai bước, rồi cứng người tại chỗ.
Vẻ mặt luôn bình thản của hắn dần dần tan vỡ, đôi mắt đỏ hoe, chăm chăm nhìn ta, không nói nên lời.
Tro tàn rơi xuống đất.
Căn phòng chìm trong tĩnh lặng.
Ta lùi lại một bước, quay sang mỉm cười với mọi người.
"Hôm nay xin mọi người làm chứng.”
"Từ nay về sau, ta và Vệ công tử, ân đoạn nghĩa tuyệt."
Trước mặt mọi người, ta đốt hôn thư, rồi quay người lao vào cơn tuyết, một mình đến Vệ gia để từ hôn.
Chuyện xảy ra hôm ấy lan truyền khắp nơi rất nhanh.
Những năm ở đây, ta không còn bất cứ điều gì để lưu luyến.
Năm mười lăm tuổi, khi bước chân vào Kiều phủ, ta mang theo cây trâm ngọc mà mẫu thân nhét vội cho ta trước lúc lâm chung, cùng quyển y thư viết tay của bà.
Ta luôn bảo vệ chúng cẩn thận, cùng số bạc tích góp được cất giữ chu đáo.
Khi chuẩn bị ra thuê ngựa, ta bị Kiều Diên chặn ở trong sân.
Nàng ta đá mạnh vào cái chân bị tật của ta, khiến ta ngã xuống đất, rồi giật lấy tay nải.
"Sao? Ngươi cũng biết mình nhục nhã đến mức phải bỏ đi à?"
Ta gượng đứng dậy, lại bị nàng ta đạp ngã xuống lần nữa.
"Muốn đi cũng được, nhưng ta thấy tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-tuyet-tam-duyen/3746174/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.