Vệ Tuân nhốt mình trong phòng.
Hắn không hiểu, rõ ràng khi đến Kiều phủ, trong lòng vẫn mong Kiều Chi sẽ đổi ý mà quay lại.
Thế nhưng mọi chuyện dường như càng trở nên tồi tệ hơn.
Khi Kiều Chi rời đi, hắn nhìn những giọt m.á.u rơi lấm tấm trên tuyết trắng xóa.
Tim hắn bỗng dấy lên một cơn đau âm ỉ.
Nhưng rồi sao chứ? Công tử Vệ gia nhất định phải giữ được lòng tự tôn và niềm kiêu hãnh.
Hắn tự nhủ, Kiều Chi chỉ là đang giận dỗi.
Không đến hai ngày, nàng nhất định sẽ quay lại cầu xin hắn.
Năm năm qua, nàng đã thích hắn đến như vậy.
Làm sao có thể trong một đêm mà thay đổi được?
Vệ Tuân không tin trên đời lại có chuyện như thế.
Kiều Chi chẳng qua cũng chỉ là một cô gái không nơi nương tựa, nàng chỉ có thể dựa vào hắn mà thôi.
Nghĩ đến đây, Vệ Tuân thả lỏng, nằm xuống giường.
Hắn bị chứng đau đầu hành hạ đã nhiều năm, Kiều Chi từng làm không ít đồ vật cho hắn.
Những món đồ ấy luôn được nhồi đầy thảo dược an thần, mùi hương nhàn nhạt giúp hắn dễ ngủ hơn.
Hắn cầm lấy chiếc khăn buộc trán mà nàng tự tay làm.
Ánh nến mờ chiếu lên mặt vải, qua thời gian đã hơi cũ, mùi hương cũng nhạt dần.
Cơn đau đầu lại kéo tới âm ỉ.
Hắn xoa nhẹ ấn đường, đứng dậy thêm hương vào lò.
Nhấc nắp ra, hương do Kiều Chi tự tay điều chế đã gần hết.
Vệ Tuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-tuyet-tam-duyen/3746175/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.