Vệ Chiếu Dạ tựa người vào giường, ánh nắng chiếu sáng khuôn mặt, cả hàng chân mày cũng thoáng vẻ bình thản, sáng sủa.
Hắn mỉm cười, chẳng hề ngạc nhiên chút nào.
"Thì…?”
"Thì đã sao?"
Ta sững người, không biết phải đáp lại thế nào.
Hắn lại cầm chiếc trâm, nhét trở lại vào tay ta.
"Người khác nói gì, đó là chuyện của họ. Nhưng nàng chưa bao giờ từ bỏ nghề y. Những người được nàng cứu, chưa một ai coi thường nàng. Ai cũng biết Kiều Chi là nữ y giỏi nhất đất Bắc Yến.
"Chỉ là từng từ hôn thôi, có gì quan trọng? Quan trọng là làm sao để không thẹn với lòng, hành xử chính trực."
Đôi mắt ta chợt thấy cay cay.
"Lời này… không giống những gì ngươi thường nói."
Vệ Chiếu Dạ nghiêng đầu, nét mặt gian xảo như một con hồ ly, nở nụ cười ranh mãnh.
"Vậy ta nên nói thế nào?"
Hắn giơ tay chỉ vào khoảng không trước mặt, cau mày quát lớn:
"Người đâu! Lôi tên ngốc không biết tốt xấu, mắt mù nên không nhận ra A Chi là người tốt thế nào lên đây! Bổn phó tướng phải đập nát đầu hắn!"
Ta bật cười thành tiếng.
Đôi mắt hắn cũng cong lên, tựa như vầng trăng sáng.
"Cười nhiều một chút, có được không?"
Chiếc trâm trong tay ta nóng hổi như mang theo hơi ấm từ trái tim hắn.
Người này rõ ràng là một sát thần bước ra từ núi thây biển máu, vậy mà trước mặt ta, lại giống như một thanh kiếm sắc đã được tra vào vỏ, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-tuyet-tam-duyen/3746178/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.