Năm mười ba tuổi, mẫu thân lâm bệnh.
Vì cần tiền, ta một mình ra ngoài hành y, nhưng bị phát hiện là con gái nên bị đuổi thẳng tay.
Đêm ấy trời mưa lớn, không có tiền ở quán trọ, ta phải co ro dưới mái hiên công đường mà ngủ một đêm.
Mưa rơi tí tách trên mái hiên, từng tiếng từng tiếng như d.a.o cứa vào lòng, ta vừa khóc vừa trách mình sao không phải là một nam nhân.
Ta căm ghét những ánh mắt coi thường khi người khác thấy ta là nữ nhân hành y.
Nhưng lần đầu tiên trong đời, có người dứt khoát tin tưởng ta.
Mà người ấy, chỉ là một thoáng gặp gỡ.
Vì vậy, ta kiên định quỳ xuống hành lễ với hắn.
"Ta nhất định không phụ sự kỳ vọng của tiểu phó tướng."
Không biết có phải ảo giác hay không, nam nhân trên giường khẽ nhếch môi cười, gần như không thể nhận ra.
Với ta, Vệ Chiếu Dạ là một rắc rối.
Cách tốt nhất, chẳng qua là giữ cho mình bình an, khéo léo thoát khỏi sự việc ngoài ý muốn này.
Nhưng ta vẫn quyết định cứu hắn.
Ngoài rèm, mưa rơi trên lá ngô đồng, tiếng mưa rơi tí tách gợi ta nhớ đến ngày thứ ba sau khi đặt chân đến Bắc Yến.
Hôm ấy cũng là một ngày mưa.
Trên con phố dài, một tên công tử ăn chơi trượt chân đá đổ giỏ than của một lão ông bán than.
Than rơi lăn lóc, làm bẩn đôi ủng của gã.
Gã giận dữ, đá vào đầu gối của lão ông, ép ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-tuyet-tam-duyen/3746177/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.