Vệ Chiếu Dạ giẫm lên mảnh khăn rơi trên đất, nhướng mày nhìn Vệ Tuân đầy thách thức.
"Xin lỗi, ta lỡ tay."
Vệ Tuân giận dữ đến mức gần như muốn thổ huyết, đôi mắt đỏ ngầu đầy tia máu.
"Vệ Chiếu Dạ, ngươi thật quá đáng! Chẳng qua ngươi chỉ là một tên gia nô nhỏ bé trong Vệ phủ!"
Hắn từng là gia nô của Vệ phủ sao?
Ta bất giác quay sang nhìn Vệ Chiếu Dạ.
Hắn nắm chặt cổ tay ta, cười nhạt, không chút bận tâm:
"Ngươi cũng biết là 'từng là' sao?"
Ánh sáng từ ngọn nến chập chờn chiếu lên gương mặt tái nhợt của Vệ Tuân, khiến hắn vốn luôn tao nhã giờ đây lại toát lên vẻ đáng sợ.
Ta không muốn cuộc xung đột kéo dài thêm, liền kéo Vệ Chiếu Dạ quay người rời đi.
Nhưng Vệ Tuân vẫn nắm lấy cánh tay khác của ta, giọng nói đầy van nài:
"A Chi, trong lòng ta, chỉ có nàng mới xứng đáng làm thê tử của ta."
Ta nghe câu nói ấy, trái tim hoàn toàn tê liệt, chỉ còn nụ cười mỉa mai hiện rõ trên môi.
Hắn vẫn không chịu buông, tiếp tục nói:
"Vệ Chiếu Dạ chẳng qua chỉ là kẻ xuất thân gia nô, dù nay là phó tướng, làm sao sánh được với danh môn thế gia. Nàng đừng để hắn lừa gạt…"
Ta giật mạnh tay ra, khiến động tới vết thương trên vai hắn, hắn đau đớn rít lên một tiếng.
Máu từ vai hắn thấm qua ống tay áo, dần lan ra đỏ thẫm.
Ta mím môi, giọng nói có chút run rẩy:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-tuyet-tam-duyen/3746180/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.