Ta tiến gần hơn, mỉm cười nói:
"'Chiếu Dạ' cũng có thể là một con tuấn mã chạy nhanh nhất. Ngươi đừng ngại, xuất thân không tốt không phải là điều đáng xấu hổ. Chỉ cần ngươi có chí hướng, sau này nhất định sẽ thành công."
Nói xong, ta tươi cười rạng rỡ, rồi quay lưng bỏ đi.
Hắn đứng lặng tại chỗ, dõi theo ta cho đến khi khuất bóng.
Ký ức đã bị lãng quên từ lâu bỗng được khơi dậy.
Tay Vệ Chiếu Dạ khựng lại giữa không trung.
Ta vừa quay người lại thì bất ngờ ngã vào lòng hắn.
Hắn thuận thế ôm lấy ta, không để ta nhìn thấy biểu cảm của mình.
Hơi thở ấm nóng phả xuống cổ ta, xen lẫn vài giọt nước mắt lạnh buốt chảy xuống gáy.
"Về sau, ta học được rất nhiều chữ.”
"Nhưng chỉ có cái tên nàng từng viết là ta luyện đẹp nhất."
Ta khẽ đáp lại một tiếng "ừm," khóe môi bất giác cong lên, nở một nụ cười dịu dàng.
Từ sau ngày đó, Vệ Chiếu Dạ bận rộn với việc huấn luyện trong quân doanh.
Ngược lại, Vệ Tuân lại thường xuyên đến.
Ta không để ý đến hắn, nhiều khi hắn chỉ đứng từ xa, lặng lẽ nhìn ta chẩn bệnh, ánh mắt như đắm chìm vào ký ức.
Hắn cười gượng, nói với ta:
"A Chi, những hiểu lầm trước đây, ta có thể giải thích. Từ nay về sau, ta nhất định sẽ bù đắp cho nàng."
Ta lắc đầu.
"Không sao, không cần giải thích. Không còn quan trọng nữa."
Hắn trở nên luống cuống, giọng gấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-tuyet-tam-duyen/3746181/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.