Năm thứ năm sau khi định thân, gió rét xuyên qua rèm, làm ngọn lửa trong lò sưởi trên thuyền bừng lên mạnh mẽ.
Gió tuyết rít gào, Vệ Tuân ngồi trong lầu các bên hồ thưởng tuyết.
Ta che ô, từng bước tìm đến đó.
"Vệ huynh đã định thân năm năm, khi nào mới chịu làm tân lang đây?"
Gió cuốn tung một góc rèm, ta nhìn thấy Vệ Tuân cau mày, thần sắc mệt mỏi.
Hắn cười nhẹ, giọng nói đầy khinh miệt:
"Một kẻ què, cưới hay không thì có gì quan trọng."
Bàn tay đang định vén rèm của ta khựng lại giữa không trung.
Tuyết vụn bay lùa vào mắt, mang theo cảm giác nhói đau. Ta chậm rãi chớp mắt một lần.
Bằng hữu của hắn cười nói:
"Khắp kinh thành đều biết, nàng vì cứu huynh mà què một chân. Huynh chớ phụ lòng nàng."
Chén rượu bị hắn hờ hững đặt mạnh xuống bàn, rượu sóng sánh đổ ra một vệt nhỏ.
Vệ Tuân nhạt nhẽo liếc nhìn người kia, giọng lạnh như băng:
"Lúc đầu 'vô tình' cứu ta, rồi lan truyền khắp kinh thành để bức ép ta cưới, nàng ta tính toán hôn sự này chẳng qua là muốn trèo cao mà thôi.”
Tâm cơ sâu xa, mắt đầy mưu tính, ta rất khó để không chán ghét nàng ta."
Đám bằng hữu kinh ngạc, nhao nhao hỏi hắn chẳng lẽ hôn sự này sẽ bỏ dở sao?
Vệ Tuân hờ hững nói:
"Một kẻ què dùng ơn cứu mạng để ép buộc, cưới thì cưới, nhưng đáng để ta thật lòng sao?"
Ta đứng ngoài rèm, sững sờ rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-tuyet-tam-duyen/3746172/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.