Nhiều năm qua, bọn họ tự xưng là quý nữ kinh thành, tay không biết xách, vai không biết gánh, sức lực dĩ nhiên không thể bằng ta.
Lưu thị bị ta đánh ngã xuống đất, gương mặt sưng đỏ, tóc tai rối bù, trâm cài và ngọc bội rơi vãi đầy đất.
Thấy ta chỉ đi một mình, bà cười nhếch mép, vẻ mặt vừa bất cần vừa độc ác:
"Mẫu thân ngươi đã c.h.ế.t rồi, không sống lại được đâu."
Người phụ nữ này, ta đã sớm biết lòng dạ bà ta ác độc thế nào.
Đám người hầu định xông lên đánh ta.
Nhưng trước khi kịp chạm vào ta, người dẫn đầu đã bị một mũi tên đuôi đỏ b.ắ.n xuyên qua bàn tay.
Đó là mũi tên từ Bắc Yến.
Những kẻ còn lại tiếp tục lao tới, nhưng bị những viên đá từ xa ném tới, đánh cho đầu chảy máu, lăn lộn dưới đất, kêu la thảm thiết.
"Kẻ nào! Là người hay ma?"
Nụ cười trên mặt Lưu thị từng chút từng chút biến mất.
Kiều Diên giãy giụa lao về phía ta, ta thẳng tay bóp cổ nàng, tát nàng một cái, ép nàng ngã nhào xuống bùn lần nữa.
Chiêu thức mà Vệ Chiếu Dạ đã dạy ta quả thực rất hữu dụng.
Dù chân ta không thuận, cũng đủ đối phó với hai mẹ con nhà này.
Nhìn vẻ mặt kinh hãi của Lưu thị, ta lạnh lùng cười.
Ta cúi người, ghé sát tai bà ta, từng chữ từng chữ chậm rãi nói rõ:
"Bà, con gái bà, và cả phu quân bà… đều sắp c.h.ế.t rồi."
Lưu thị cùng Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-tuyet-tam-duyen/3746183/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.