Giữa trưa, trời nóng như rang, không khí trên mặt đất bị thiêu đốt như đang phải hứng chịu cơn giận của một tinh linh nào đó đang giậm chân la hét trong im lặng, biến mọi thứ trở nên lóa mắt mơ hồ. Tô Hữu Điềm ngồi bên lề đường, tuyệt vọng sụt sùi một tiếng. Rõ ràng là mặt trời to như cái bát đang hừng hực treo trên đầu cô, vậy nhưng cô lại cảm thấy cả người lạnh buốt, không nhịn được mà run lên cầm cập. Cô gái nhỏ bên cạnh cẩn thận dè dặt đưa qua một chai nước: "Thịnh Hạ, cậu uống chút nước đi." Tô Hữu Điềm quay đầu, nhìn cô gái kia – Doãn San, người đang mở to con mắt đen láy nhìn cô, khuôn mặt có phần bụ bẫm ngập tràn vẻ nhút nhát. Cô mấp máy môi, nhận lấy chai nước mà khẽ run – cô hơi sợ Doãn San. Bởi vì cô biết, cô gái trông có vẻ vô hại này tâm cơ thủ đoạn đến mức nào.
Trong cuốn tiểu thuyết "Nhà có vợ hiền: Tổng tài đừng quá cưng chiều tôi!", Doãn San là lâu la của nữ phụ Thịnh Hạ, cũng là quân sư quạt mo của Thịnh Hạ, tất cả những việc xấu Thịnh Hạ làm để chia rẽ nam nữ chính đều do cô ta góp sức giật dây. Cuối cùng, Thịnh Hạ gieo gió gặt bão, trở thành một sao nữ sa cơ lỡ vận bị mọi người đuổi đánh, mà cô ta rốt cuộc cũng xé bỏ lớp ngụy trang, đạp lên xác Thịnh Hạ, từng bước leo lên, trở thành chướng ngại vật mới trên con đường tình yêu của nam nữ chính, thẳng một đường đến cái đích boss cuối.
Đúng vậy, là trong tiểu thuyết. Nhân vật trong tiểu thuyết lù lù xuất hiện trước mặt cô, tên cô cũng từ Tô Hữu Điềm mà chuyển thành tên của nữ phụ trong sách – Thịnh Hạ. Cô từ một tác giả xuyên thành nữ phụ tâm cơ không ngừng tìm đường chết trong cuốn sách của chính mình – cũng chính là một nữ phụ làm bia đỡ đạn bị bắn cho tan tác thảm đến không nỡ nhìn.