Tô Hữu Điềm trừng lớn mắt nhìn anh.
Viên Duy thu hồi tay, sửa sang lại cổ áo một chút, sau đó chậm rãi ngồi xuống.
Tô Hữu Điềm dùng tay chạm vào mặt anh một chút, nhẹ giọng hỏi:
"Có phải đã cậu đánh nhau hay không? Với Tập Nhất Phi?"
Viên Duy rũ mắt xuống, nói: "Không phải đánh nhau, là dạy dỗ."
Tô Hữu Điềm nghe anh thừa nhận, nhanh chóng hỏi: "Vậy thì chẳng phải là anh ta đã biết cậu không phải người trưởng thành rồi sao?"
Viên Duy vén cổ tay áo, rũ mắt nói: "Không sao cả."
"Không sao cả?"
Tô Hữu Điềm bùng nổ: "Nếu anh ta nói bậy thì làm sao bây giờ, việc làm của cậu còn giữ được hay không?"
Nói xong, cô liền vội vội vàng vàng đứng lên: "Không được không được, tớ phải đi tìm anh ta."
Viên Duy duỗi tay ra, giữ chặt tay cô: "Không cần, tôi xin thôi việc rồi."
Tô Hữu Điềm: "Xin thôi việc? Vì sao?"
Tay của Viên Duy dùng sức một cái, cô liền ngồi xuống.
Anh lấy sách ra, nói: "Mệt mỏi."
Tô Hữu Điềm không tin, nhưng mà nhìn bộ dáng cái gì cũng không chịu nói của Viên Duy, cô thở dài, quyết định không hỏi nữa.
Trước kỳ thi cuối kỳ, Tô Hữu Điềm đi thăm Ông Tư Nguyệt, Ông Tư Nguyệt ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, sắc mặt tốt hơn chút, báo cáo kiểm tra sức khoẻ cũng đã có, Ông Tư Nguyệt là bị mệt nhọc quá độ hơn nữa còn thiếu hụt dinh dưỡng, vẫn chưa đến cái nông nỗi như Tô Hữu Điềm tưởng tượng kia.
Cái này làm cho cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/1509481/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.