Thời điểm nghỉ trưa, Viên Duy vừa mới đứng lên, Tô Hữu Điềm liền nói: "Chờ em một chút!"
Viên Duy quay đầu lại: "Cãi nhau với Cam Văn Văn à?"
Tô Hữu Điềm ấp a ấp úng nói: "Hôm nay em, em muốn đi cùng anh."
Viên Duy nhìn cô, nhếch đuôi lông mày một bên lên.
Tô Hữu Điềm mặt dày mày dạn bước tới, thận trọng mà nắm góc áo anh.
Khóe miệng của Viên Duy cong lên, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.
Sau khi tới nhà ăn, Tô Hữu Điềm chiếm chỗ ngồi tốt, nhìn Viên Duy bưng cơm tới, cô nhanh chóng ngồi ở đối diện anh.
Viên Duy gắp thịt ra, để vào trong bát của cô.
"Ăn đi."
Tô Hữu Điềm gật đầu, vừa mới và cơm vào trong miệng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nuốt miếng thịt, bưng bát lên ngồi xuống bên cạnh anh.
Tay cầm đũa của Viên Duy ngừng lại, anh dịch về bên cạnh một chút.
Tô Hữu Điềm lại nhích lại gần anh.
Viên Duy buông đũa, nói: "Chật."
Tô Hữu Điềm nói: "Càng chật càng ấm."
Viên Duy nhìn quạt trần đang quay vù vù trên đỉnh đầu, mím môi một chút.
Tô Hữu Điềm đoan đoan chính chính ngồi ngay ngắn, thỏa mãn thở dài.
Cô cầm lấy đôi đũa, há to miệng và cơm vào, nói không rõ ràng: "Ăn nhanh, lát nữa còn phải làm một việc quan trọng."
Viên Duy nhếch mày, sau đó lập tức nghĩ tới cái gì, dở khóc dở cười mà lắc đầu.
Một bữa cơm này Tô Hữu Điềm gió cuốn mây trôi mà ăn xong, cô vỗ bụng ợ một cái, sau đó chờ mong mà nhìn Viên Duy.
(#linh: gió cuốn mây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/1509491/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.