Ánh sáng chiếu vào từ ngoài cửa sổ làm cô nheo mắt lại, trong tầm mắt, là chiếc máy tính quen thuộc, là chén trà quen dùng, trước máy tính còn có một chậu xương rồng, đều là dáng vẻ trong trí nhớ của cô.
Tô Hữu Điềm nhắm mắt, lại trợn mắt. Cảnh vật trước mắt không thay đổi.
Cô chớp chớp mắt, nước mắt rơi ở trên bàn phím, cô hung hăng cắn môi, nhưng vẫn không đè nén xuống được sự nghẹn ngào.
"Hệ thống.... Mi còn ở đó không?"
Sau một lúc lâu, cái thanh âm trước kia mà Tô Hữu Điềm vừa nghe thấy liền kinh hồn táng đảm kia không vang lên. Cô ngẩng đầu, mờ mịt mà nhìn chằm chằm bức tường một lúc, rốt cuộc, cô vẫn không đợi được cái thanh âm "Tích" kia, không khỏi co quắp, hoàn toàn không tức giận.
Cửa bị đẩy ra "Ầm" một tiếng, mẹ Tô xoa eo tiến vào: "Mẹ nói con không nghe thấy đúng không, ở trong phòng nuôi giòi...... Điềm Điềm?"
Bà sửng sốt, trực tiếp nâng mặt Tô Hữu Điềm lên, một tay lau nước mắt cô:
"Điềm Điềm, con làm sao thế? Chịu oan ức gì nói với mẹ!"
Tô Hữu Điềm ngẩng đầu, cô nhìn gương mặt che kín nếp nhăn kia của bà, tính tình nóng nảy quen thuộc, sự ôn nhu quen thuộc, trong nháy mắt cô giống như là ở tìm được nơi phát tiết, trái tim cô như nứt ra, cảm xúc trong lòng ào ạt tràn ra, ôm mẹ Tô gào khóc.
Mẹ Tô lập tức liền luống cuống, bà vuốt đầu Tô Hữu Điềm, không ngớt lời hỏi: "Sao sao? Có phải có người bắt nạt con hay không?"
Tô Hữu Điềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/1509499/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.