Sáng sớm hôm nay, Viên Duy vừa đến trường học, liền nhìn thấy Tô Hữu Điềm đang ngồi, nhắm mắt lại học thuộc từ đơn, anh buông cặp sách xuống, nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnh cô.
Nắng sớm chiếu vào, mặt của Tô Hữu Điềm lại gầy thêm một vòng, đáy mắt còn có dấu vết xanh đen, môi khô nứt, mặt không có chút máu.
Viên Duy nhấp môi, không chớp mắt mà nhìn cô.
Sau một lúc lâu, Tô Hữu Điềm nói sai một từ đơn, cô bực bội mở mắt ra, nhìn những từ đơn rậm rạp trên trang sách tiếng Anh, đột nhiên đập bàn một cái, đập xong, cô lại đau đến mức chịu không được, ôm tay kêu 'A a' nửa ngày.
Viên Duy nói: "Không vội."
Ngực của Tô Hữu Điềm phập phồng thật mạnh, đột nhiên lớn tiếng nói: "Cậu không vội, nhưng tớ vội!"
Vừa dứt lời, sắc mặt của Tô Hữu Điềm trắng bệch.
Nhất thời trầm mặc, bên tai cô tựa như xuất hiện âm thanh vù vù.
Môi Tô Hữu Điềm run rẩy, trên mặt hiện lên một chút ảo não, cô nhìn gương mặt không biểu tình của Viên Duy, áy náy vô cùng.
Viên Duy giúp cô nhiều như vậy, cô còn giận chó đánh mèo.....
Sau một lúc lâu, Viên Duy ngực phập phồng một chút, anh giơ tay, nhẹ nhàng búng cái trán của Tô Hữu Điềm.
Toàn bộ đại não của Tô Hữu Điềm giống như bị phần lực nho nhỏ này kích động, cả người cô chấn động, hốc mắt không khỏi đỏ lên: "Thật xin lỗi......"
Viên Duy rũ lông mi xuống, tựa như không để ý chút nào.
"Nóng vội thì không thành công, hiện tại điều cậu thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/1509479/chuong-85-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.