Sáng sớm hôm sau, đầu Tô Hữu Điềm đau như muốn nứt ra mà tỉnh lại từ trong phòng, cô dụi dụi mắt, thay quần áo rồi ra khỏi phòng ngủ.
Ở trong phòng bếp dưới tầng, La Uyển Vân đang ung dung thong thả mà uống một ly sữa bò.
"Đêm qua lại uống rượu?"
Tô Hữu Điềm gật đầu, hỏi: "Ai đưa con về nhà?"
La Uyển Vân rũ mắt, lấy mứt trái cây phết lên trên bánh mì: "Một nam sinh."
Tay Tô Hữu Điềm xoa tóc, sửng sốt: "Nam sinh?"
La Uyển Vân quay đầu lại, nhìn cô nói: "Hắn nói hắn tên Viên Duy."
Tay của Tô Hữu Điềm rũ xuống, ngây người.
La Uyển Vân quay đầu lại, thanh âm không có chút phập phồng nào: "Nếu là có bạn trai mà nói, thì không cần giấu mẹ, mẹ cũng không phải là người không biết thấu hiểu."
Nói xong, bà quay đầu ra cười.
Tô Hữu Điềm run lập cập.
Cô nhanh chóng nói: "Không có, hiện tại con đang chuyên tâm học tập, không có tâm tình yêu đương."
La Uyển Vân như suy tư gì mà quay đầu lại.
Tô Hữu Điềm cơm nước xong, nhanh chóng nhắn một tin cho Viên Duy: "Đêm qua là cậu đưa tớ trở về?"
Một lát sau, Viên Duy đáp lại: "Ừ."
Tô Hữu Điềm xoa xoa cái trán, cô nghĩ đến những chuyện rối tinh rối mù đã xảy ra vào lần tụ tập trước, tức khắc có dự cảm không lành:
"Tớ..... Đêm qua không có làm việc gì không tốt chứ?"
Gửi xong, cô theo bản năng mà nheo mắt lại, khẩn trương mà nhìn chằm chằm màn hình.
Sau một lúc lâu, Viên Duy vẫn chưa trả lời cô.
Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/1509484/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.