"Biết?"
Tô Hữu Điềm trừng lớn mắt: "Anh nói cho dì ư?"
Viên Duy cho mì sợi vào trong nồi, dùng đũa quấy quấy: "Không có."
Tay phải của anh cầm đũa, tay trái thuận tay đè lại cái đàu của cô đang muốn thò ra đây: "Đã rất rõ ràng."
Tô Hữu Điềm đè lại tay anh, hì hì cười nói: "Có phải mỗi ngày ở nhà anh cứ nhắc mãi đến em, nghĩ về em hay không?"
Viên Duy đạy nắp nồi, quay đầu lại nhìn cô một cái: "Trong lúc vô tình, bà ấy đã nghe được tôi và em nới chuyện điện thoại."
"..... Hả?"
Viên Duy khoanh tay lại, mặt không biểu tình nói: "Nghe được em nói em nhớ tôi, còn hôn tôi..... Hôn không chỉ một lần."
Tô Hữu Điềm kêu ngao một tiếng, cô gắt gao mà che mặt lại, như muốn sụp đổ mà nói: "Đừng nói nữa!"
Viên Duy rũ mắt xuống nhìn cô, thấy khuôn mặt của cô đỏ như quả cà chua, lúc này mới nói: "Em không cần để ý, cứ giống như trước đây là được."
Tô Hữu Điềm hít sâu một hơi, cô buông tay, đôi mắt ướt dầm dề: "Sao có thể giống nhau được, má ơi, nhanh như vậy liền bại lộ rồi!"
Viên Duy nói: "Muốn giấu?"
Tô Hữu Điềm gật đầu.
Viên Duy hỏi: "Vì sao lại muốn giấu?"
Tô Hữu Điềm nghĩ nghĩ, theo bố mẹ truyền thống, yêu sớm là không tốt.... Thế nhưng Ông Tư Nguyệt cũng không phải là người cổ hủ, nhưng việc cô và Viên Duy ở bên nhau, tuy rằng một mặt muốn thông báo cho toàn thế giới biết, mặt khác lại muốn gắt gao mà giấu diếm, giống như tìm được một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/1509489/chuong-89-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.