Mắt Tô Hữu Điềm sáng ngời, nhanh chóng ngồi thẳng lưng.
Mặt Trì Đức Thiệu không biểu tình mà tiếp tục nói: "Những người còn lại cũng không tồi."
Tô Hữu Điềm: "......"
Trì Đức Thiệu nói: "Không nói nhiều những điều vô nghĩa nữa, tôi sẽ trực tiếp đọc xếp hạng, lần này tôi sẽ đọc thứ hạng từ dưới lên."
Khóe mắt của Tô Hữu Điềm co giật, cô khẳng định Trì Đức Thiệu là cố ý!
"Ba mươi ba, Cố Vĩ..... Hai mươi tám, Cao Nhất Thành..... Hai mươi, Tiền Lợi Viễn....."
Tô Hữu Điềm bắt đầu xoa tay.
"Mười sáu, Cam Văn Văn.... Tỉnh Lỗi, mười một."
Tô Hữu Điềm không tự giác mà cắn móng tay.
"Đỗ Chi Kỳ, mười."
Trong giây lát, Tô Hữu Điềm vang ầm ầm, nàng trong đầu chỗ trống một mảnh, theo bản năng mà liền nhìn về phía Viên Duy.
Viên Duy buông sách xuống, trầm mặc mà nhìn cô.
Cô cúi đầu, cảm thấy vô cùng hổ thẹn, cơ hồ muốn đem đầu nhét vào ngăn bàn.
Cô cảm thấy mình có lỗi với Viên Duy, mỗi ngày anh đã bận rộn như vậy rồi, còn phải giám sát mình học, kiểm tra xem mình học thuộc đến đâu, còn thức đến nửa đêm để chữa bài cho cô, nhưng mà hiện tại, cô đến cả cái yêu cầu thấp nhất cũng không đạt được....
Đột nhiên, trên tay nàng cảm nhận được ấm áp, Tô Hữu Điềm sửng sốt, sau đó nhìn sang sườn mặt của Viên Duy, bàn tay anh, nhẹ nhàng đặt trên mu bàn tay của cô.
"Thịnh Hạ, thứ chín."
Nội tâm Tô Hữu Điềm chấn động, cô nháy mắt, nước mắt chậm rãi rơi xuống, đọng ở trên tay của Viên Duy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/1509470/chuong-81-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.