Sau khi trở lại trường học, Tô Hữu Điềm phát hiện, quan hệ của Viên Duy và Tiền Lợi Viễn vậy mà trở nên tốt hơn, bình thường cũng sẽ nói với nhau vài ba câu, Viên Duy cuối cùng cũng không xụ mặt nữa.
Điều này làm cho Tô Hữu Điềm có chút không hiểu được, cô nghĩ, chắc là tình bạn giữa nam sinh chính là kỳ quái như vậy đi.
Trải qua nửa tháng an ổn ở lớp 11-4, lại có một học sinh chuyển lớp đến, Tô Hữu Điềm ngẩng đầu nhìn thì thấy, ô, là người quen —— Lư Lai.
Tô Hữu Điềm còn nhớ rõ sau khi trưởng thành Lư Lai rất có thành kiến đối với Viên Duy, đã từng ở buổi liên hoan họp lớp nói xấu về anh.
Cũng không phải là cô thù dai, nhớ kĩ người này, mà là do Lư Lai thời cấp ba, giống y như đúc với sau này.
Béo phệ, vênh váo hung hăng, đến cả đôi mắt híp cũng giống y xì đúc.
Ngay lập tức Tô Hữu Điềm biết, thành kiến của người này đối Viên Duy bắt đầu từ cấp ba đã có.
Cô không khỏi có cạn lời, theo bản năng mà nhìn về phía Viên Duy.
Viên Duy cúi đầu, nhàm chán mà lật sách, Tô Hữu Điềm thở dài nhẹ nhõm một hơi, Viên Duy cũng là như vậy, bất kể là ở tương lai hay là hiện tại, trước nay chưa bao giờ đặt thành kiến của người khác về mình vào trong mắt.
Sau khi việc học ổn định, sinh hoạt đi vào quỹ đạo, tâm tư của Tô Hữu Điềm lại bắt đầu lung lay, cô cắn môi, tay cô nhích từng tí một sang bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/1509494/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.