Viên Duy quấy cà phê, căn bản không để ý tới hắn.
Tập Nhất Phi cũng không tức giận, hắn đứng thẳng vai một chút, sau đó liền lập tức đi về hướng của Tô Hữu Điềm.
Đôi mắt của Tô Hữu Điềm nhìn thẳng tắp, chằm chằm vào từ đơn, trong miệng lẩm nhẩm mãi không ngừng, bên khóe môi vẫn còn mang theo vết sữa, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt cô, thoạt nhìn giống như là bạn nhỏ trộm uống sữa bò, vô cùng ngoan ngoãn.
Đôi mắt Tập Nhất Phi nhíu lại, nhẹ nhàng mà đi đến đối diện cô.
"Không ngại nếu anh ngồi ở chỗ này chứ...."
Tô Hữu Điềm ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ Tập Nhất Phi vẻ mặt thân sĩ cười nói, vì thế tùy ý mà gật đầu một cái.
Tập Nhất Phi chậm rãi ngồi xuống, cổ áo bị cơ ngực căng lên nên hơi hơi kéo ra, hắn uống một ngụm cà phê, tùy ý mà cười nói: "Chắc em vẫn là học sinh đi, chăm chỉ như vậy?"
Tô Hữu Điềm dùng tay chống mặt, mặt mày vẫn chăm chú vào cuốn sách không nói lời nào.
Tập Nhất Phi nhướng mày, hắn hơi hơi nhếch khóe miệng, cũng nhìn mặt cô không nói lời nào.
Vừa lúc, Tô Hữu Điềm thấy mệt mỏi, dụi mắt một cái, không nghĩ tới sẽ đụng phải cái ly, sữa bò đột nhiên đổ hết ra bàn.
Cô sửng sốt, theo bản năng dùng tay đỡ ly, lại chỉ chạm đến một bàn đầy sữa.
Tô Hữu Điềm theo bản năng mà nhìn về phía Viên Duy, lại không thấy thân ảnh của anh, không khỏi có chút kinh hoảng.
Khóe miệng của Tập Nhất Phi cong lên, hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/1509474/chuong-83-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.