Truyện dễ thương, ngọt, sủng, hơi hài, hay, truyện có mưu kế làm nền nhưng mình không thấy nó cao thâm lắm, chắc đọc nhiều truyện rồi nên thấy nó dễ đoán, tác giả tập trung vào mấy mưu kế hơn nữa thì truyện sẽ hay hơn. Bạn nam chính Tiêu Tử Bùi là tướng quân mà đôi khi bị tác giả kill IQ quá với hay tự ngược thân thể mình, nữ chính Ngôn Chỉ (Ngôn Phi Mặc) văn võ song toàn, ngọc thụ phong lâm, trầm ổn,trong ấm ngoài hơi ấm ấm, đoạn sau thì đồng nhất rồi, Bùi Bùi mà đi tính kế nàng toàn bị nàng tính kế lại thôi. Nói chung truyện hay, đáng đọc, truyện tập trung vào tình cảm của 2 bạn.
“Tiểu Chỉ, hoa hạnh trong sân nhà đã nở rồi, rất đẹp, đợi sau khi chúng ta quay về, chúng ta cùng nhau ngồi dưới cây uống rượu thưởng hoa, gọi xx và xx tới, nàng hát cho bọn ta nghe. À không, không hát cho bọn họ nghe, chỉ hát cho mình ta nghe thôi.” “Tiểu Chỉ, nàng đừng dỗ ta, có phải nàng lại muốn dỗ ta giải thuốc cho nàng không?”. “Được rồi, nàng đừng khóc, nàng yên tâm, ta không miễn cưỡng nàng, chỉ tại ta quá nhớ nàng thôi. Để ta ngắm nàng cho thật kĩ, hai ngày nữa, thuốc được giải rồi, đến lúc ấy nàng muốn đi hay ở, ta không miễn cưỡng nàng.” Tiểu Chỉ của chúng ta thì sao, “nàng chăm chăm nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng dào dạt, tình ý miên man”, ‘mắng’ Bùi Bùi là đồ ngốc.