Tiêu Tránh đã có phần chếnh choáng, nghe vậy càng vui vẻ gật đầu. Tiêu Khả sải bước xuống khỏi đài, đám nghệ nhân đang nhảy múa giữa điện cũng lùi hết xuống, Tiêu Khả đứng một mình giữa hai hàng đại thần và sứ giả, nắm chặt quyền, nín thở ngưng thần, bày ra một thế tay kỳ lạ: năm nay cậu mới mười bốn tuổi, nhưng cơ thể đã y hệt trưởng thành, khuôn mặt thiếu niên tuấn lãng, vô cùng khí độ.
Bộ chưởng pháp này hết sức lạ lùng, xương cốt tựa như có thể gấp khúc ở những chỗ người ta không ngờ tới, góc độ xuất chiêu lại tinh quái. Tiêu Tử Bùi ở bên quan sát, mơ hồ chấn động: bộ quyền pháp của Tiêu Khả và võ nghệ của mấy tử sĩ Tây Lương hình như cùng xuất phát từ một nơi, rốt cuộc cậu đã học được bộ chưởng cước này từ đâu?
Vừa nghĩ tới đây, Tiêu Khả đã ấn vào vỏ đao bên hông, “leng keng” một tiếng, một thanh loan đao hình thù kì dị lóe sáng xuất ra khỏi vỏ đao, đao khí lẫm liệt, hợp với hồng lục bảo thạch đính trên vỏ đao, khiến người ta nhất thời không làm sao mở mắt. Loan đao và đao của trung nguyên khác biệt rõ ràng, sử dụng kết hợp với thân pháp kì lạ kia, càng khiến cho người ta kinh hãi: nó có thể xuất ra ở một nơi không ai ngờ tới, khiến người ta không cách nào phòng bị.
Múa xong bộ đao pháp này, Sở Thiên Dương bên cạnh là người đầu tiên vỗ tay: “Tiểu điện hạ thật lợi hại, thâu tóm hết cái hay của nhiều môn phái, bộ chưởng pháp và đao pháp này cực kì hiếm thấy trong võ lâm trung nguyên, xem ra còn có vài phần giống với tuyệt kỹ bí truyền của hoàng tộc Tây Lương, đúng rồi, thanh loan đao này có vẻ là bảo đao, không biết ta có thể mượn xem thử hay không?”
Tiêu Khả vui mừng háo hức chạy sang, đưa loan đao cho Sở Thiên Dương: “Thái tử điện hạ biết nhiều hiểu rộng, nhất định sẽ biết lai lịch của thanh loan đao này.”
Sở Thiên Dương nhận lấy thanh đao, chăm chú nhìn biểu tượng và bảo ngọc khắc bên trên, nhất thời biến sắc, hắn trả thanh đao lại cho Tiêu Khả, cười ha ha nói: “Đao tốt! Chỉ là trí nhớ tại hạ kém quá, không nhìn ra lai lịch của thanh đao này.”
Tiêu Tránh phía trên cũng nhìn hết rõ ràng, mắt sáng như đuốc lướt qua Sở Thiên Dương rồi Tiêu Khả, cuối cùng dừng lại trên người Tiêu Hồng, lạnh lùng hỏi: “Hồng Nhi, chi bằng con nói cho ta biết lai lịch của thanh đao và bộ đao pháp này đi.”
Tiêu Hồng cười nói: “Thanh đao này là một người bạn của nhi thần tặng cho…”
Lời mới nói được một nửa, ghế của Phùng thái úy bỗng nhiên lật ầm một cái, một âm thanh cực lớn vang lên, lập tức, tùy tùng và thái giám bên cạnh vội xông lên trước, ba chân bốn cẳng đỡ Phùng thái úy ngồi dậy, Tiêu Hồng cũng lập tức rời khỏi bàn tiệc, rảo bước tới chỗ Phùng thái úy, sốt ruột hỏi: “Ngoại công, người không sao chứ? Đám nô tài các ngươi, sao bất cẩn như vậy!”
Phùng thái úy ho khan hai tiếng, liên tục chớp chớp mấy cái, sợ hãi nói: “Điện hạ thứ tội, lão thần vừa rồi nhìn đến nhập thần, không biết vì sao lại ngã.”
Tiêu Tránh cười nói: “Dù sao Thái úy cũng đã tuổi cao, sau này làm gì cũng đều phải cẩn thận.”
Tiêu Hồng thấy Phùng thái úy cấu mạnh lên tay hắn một cái, lòng khẽ rùng mình, hắn tỉ mỉ nhớ lại lời của bản thân vừa nói, một luồng khí lạnh từ sau lưng vụt lên ngay tắp lự, hắn nhìn Tiêu Khả quay trở lại chỗ ngồi, mặt mày thẳng thắn; thanh loan đao kia được đặt ở trên bàn, lấp lánh chói lòa, mà ánh mắt Tiêu Tránh vẫn nhìn nó chằm chằm như có điều suy ngẫm. Tiêu Hồng bèn rảo bước quay lại bàn mình, miễn cưỡng cười đáp: “Lai lịch của thứ này nhi thần cũng không rõ lắm, thấy nó đẹp nên lấy về đó thôi.”
Tiêu Tránh gật đầu cũng không hề hỏi thêm, dường như tất cả lúc vừa rồi chỉ là khúc nhạc đệm thoáng qua, ông vẫy tay để ca vũ ban nãy tiếp tục. Khán phòng lại náo nhiệt trở lại ngay lập tức, các vị đại thần mời nhau hết chén này đến chén khác, hòa thuận vui mừng. Ở bên kia, Ngôn Phi Mặc chau mày, lơ đãng nhấp vài ngụm rượu, rồi lại đứng dậy đi ra ngoài.
Ánh trăng bên ngoài phòng lạnh lùng trong trẻo, so với vẻ náo nhiệt ăn uống linh đình trong kia chẳng khác nào như một thế giới khác. Ngôn Phi Mặc chắp tay sau lưng lững thững dạo bước, trong đầu hỗn loạn, không biết phải xử lý thế nào mới được. Bỗng nhiên, sau lưng vang lên tiếng gọi của Sở Thiên Dương: “Ngôn đệ.”
Ngôn Phi Mặc khựng lại một chút, quay đầu lại nhìn, Sở Thiên Dương chầm chậm từ đằng sau đi tới, cùng hắn kề vai sánh bước. “Ngôn đệ, nhìn đệ có vẻ đang phiền lòng, rốt cuộc là phiền não chuyện gì, cứ nói ra đi, không chừng ta có thể giúp đệ phân ưu.”
Ngôn Phi Mặc nở nụ cười, đáp lại: “Vừa rồi đa tạ Sở huynh không giậu đổ bìm leo, khiến thọ yến của bệ hạ trở thành trò hề.”
Sở Thiên Dương trầm mặc giây lát, chăm chú nhìn Ngôn Phi Mặc nói: “Tiểu điện hạ tuổi còn nhỏ mà tâm tư đã thâm trầm như thế, tương lai nhất định là nhân tài hiếm gặp. Ngôn đệ, ta lật bài nói thẳng với đệ, tranh đoạt hoàng vị không phải ngươi chết thì ta vong, đệ cũng không thể trách tiểu điện hạ, nếu như hắn là một hoàng tử chỉ biết trốn dưới cánh của đệ, thì người đó chẳng đáng để đệ phải trung thành.”
Ngôn Phi Mặc nhìn Sở Thiên Dương, đôi mắt trong sáng như bị che phủ bởi một lớp sương mù, khiến hắn có vẻ hơi yếu đuối. Rất lâu sau đó, hắn thẫn thờ thở dài một hơi: “Là ta lòng dạ đàn bà rồi, đa tạ Sở huynh chỉ bảo.”
Niềm thương tiếc không hiểu vì sao lại dâng lên trong lòng Sở Thiên Dương, hắn định thần đáp lại: “Ngôn đệ, có lời này không biết có nên nói hay không.”
“Sở huynh cứ nói.” Ngôn Phi Mặc ôn hòa bảo.
“Tiểu điện hạ dựa vào đệ, quá nửa là một cây khó chống. Nếu như Ngôn đệ xem trọng vi huynh, chi bằng… hai ta liên thủ, có Sở Thiên Dương ta chống đỡ sau lưng, đệ và tiểu điện hạ chắc chắn có thể đạt thành sở nguyện.” Sở Thiên Dương trầm ngâm hồi lâu cuối cùng mới nói.
Ngôn Phi Mặc kinh ngạc nhìn Sở Thiên Dương chằm chặp, mộc lúc lâu khóe miệng mới nảy ra ý cười rất nhẹ.
Sở Thiên Dương chân thành đón lấy ánh mắt của hắn, nói tiếp: “Ngôn đệ, đệ đừng nghĩ ta có mưu đồ gì, nhúng tay vào chuyện tranh đấu trong hoàng tộc Đại Diễn không phải là mong muốn của ta, chỉ là thời gian này vừa gặp đệ mà như thể đã quen, cho nên ta mới đồng ý giúp đệ và tiểu điện hạ.”
Ngôn Phi Mặc gật đầu, cười điềm đạm: “Tâm ý của Sở huynh đệ xin nhận. Nhưng Sở huynh cũng nói rồi, tranh đấu hoàng tộc Đại Diễn thì nên để người Đại Diễn tự làm, mượn thế lực của huynh trợ giúp, thắng cũng chẳng có gì vẻ vang.”
Sở Thiên Dương hơi nôn nóng, nghĩ một lát rồi nói: “Ngôn đệ, chỉ sợ đệ có hùng tâm, nhưng người khác lại không cùng tráng chí. Đến lúc đệ chịu thiệt rồi, muốn lật lại bàn cờ cũng vô cùng khó khăn.”
Ngôn Phi Mặc mỉm cười trả lời: “Đại trượng phu có cái nên làm, có cái không nên làm. Đa tạ Sở huynh quan tâm, đến lúc chẳng may Phi Mặc chết đi, xin Sở huynh rải cho ta chén rượu đục trước mồ là được.”
Sở Thiên Dương khựng lại một lúc rồi trịnh trọng tiếp lời: “Sao Ngôn đệ có thể nói mấy lời chờ chết như vậy, dù kết quả thế nào, cửa đất Sở ta luôn mở cho Ngôn Phi Mặc đệ, ta còn đợi đệ tới Đô thành uống rượu chuyện trò nữa đấy.”
“Đa tạ Sở huynh, chờ xong chuyện ở đây, chắc chắn ta sẽ tới bái phỏng.” Trước giờ tính tình Ngôn Phi Mặc vẫn khá lạnh lùng, đối với người khác luôn giữ vài phần xa cách, với Sở Thiên Dương cũng vậy. Nhưng mấy lời của hắn hôm nay rốt cuộc cũng khiến Ngôn Phi Mặc xúc động vài phần.
Sở Thiên Dương đưa tay lên: “Được, chúng ta đập tay thề!”
Cùng ba tiếng đập tay “bốp bốp bốp”, hai người nhìn nhau cười nhẹ. Dưới ánh trăng, mặt Ngôn Phi Mặc trắng như ngọc, ý cười xôn xao, sóng mắt như nước, như thể có một thứ ma lực lạ kì, khiến trái tim Sở Thiên Dương bất giác nảy lên một cái, không khỏi có phần hoảng hốt, thật lâu sau, hắn bình tĩnh lại mới nói tiếp: “Đúng rồi, Ngôn đệ, có câu này như dằm trong cổ ta, không nói thì cực kì khó chịu.”
Ngôn Phi Mặc cười nói: “Sở huynh mà cũng cũng có lời như dằm trong cổ sao? Ta còn tưởng dưới gầm trời này không lời nào Sở huynh không dám nói.”
Sở Thiên Dương nói: “Không dám giấu đệ, lúc ta ra khỏi kinh thành thì nghe được lời đồn về đệ và Tiêu tướng quân, vốn cũng có lòng khinh thường với đệ. Nay hai ta tương giao, vi huynh muốn khuyên đệ một câu, thanh danh đoạn tụ này quyết không thể có, là đại kỵ chốn quan trường.”
Ngôn Phi Mặc ngẩn người một lúc rồi bỗng nhiên cười lớn: “Sở huynh, đa tạ huynh nhắc nhở, đúng là tiểu đệ đã quá gần gũi với Tiêu tướng quân rồi.”
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên từ sau lưng hai người: “Phi Mặc, có chuyện gì mà cười vui vẻ thế?”
Hai người quay đầu nhìn, Tiêu Tử Bùi mạnh mẽ khí thế bước qua từ một nơi gần đó, nghi ngờ nhìn Sở Thiên Dương, rồi đứng vào giữa hai người, lặng lẽ tách hai người này ra.
Ngôn Phi Mặc thoáng đau đầu, đáp lại: “Sở huynh nói đến một chuyện buồn cười thôi. Sao huynh lại ra đây?”
“Hừ, ta không thấy đệ đâu, nhìn đến thái tử điện hạ cũng không thấy, nên đành phải ra ngoài tìm hai người.” Ngữ khí của Tiêu Tử Bùi giống y như đố phu bắt gian.
Sở Thiên Dương khẽ nhíu mày, lạnh lùng bảo: “Tiêu tướng quân, mấy ngày nữa ta đã phải đi rồi, mấy ngày này ngài giao Ngôn đệ cho ta đi.”
Tiêu Tử Bùi vỗ vỗ đầu, làm bộ như đột nhiên tỉnh ngộ: “Hóa ra mấy ngày nữa điện hạ phải đi rồi đấy hả, ta còn tưởng điện hạ đã chuyển thành người Đại Diễn chúng ta rồi, suốt ngày cứ ở cùng Phi Mặc nhà ta.”
Sở Thiên Dương dở khóc dở cười hỏi: “Sao Ngôn đệ lại thành người của Tiêu gia huynh rồi?”
Tiêu Tử Bùi nhún nhún vai, thoải mái đáp: “Đó là đương nhiên, thiên hạ đều là của họ Tiêu, người của thiên hạ này đương nhiên cũng là người nhà ta, Phi Mặc, đệ nói xem có đúng không?”
Ngôn Phi Mặc hắng giọng hai tiếng: “Tử Bùi, huynh lại ăn nói bừa bãi rồi, điện hạ và ta đang nói chuyện quan trọng mà.”
“Chuyện quan trọng gì, nói ta nghe xem thử.” Tiêu Tử Bùi hứng thú hỏi tiếp, dáng vẻ như chuẩn bị theo đuổi đến cùng.
Sở Thiên Dương đánh giá vài lần: “Tiêu tướng quân, thực ra có câu này ta muốn nói với huynh lâu rồi.”
Ngôn Phi Mặc bỗng dưng ho khan vài tiếng, đưa mắt ám hiệu với Sở Thiên Dương: “Sở huynh…”
Tiêu Tử Bùi thoáng trầm mặt: “Phi Mặc, rốt cuộc ngài ấy nói xấu gì ta, đệ còn giúp ngài ấy như thế!” Nói rồi, hắn đe dọa nhìn Sở Thiên Dương: “Điện hạ cứ quang minh chính đại mà nói, không cần úp mở.”
Sở Thiên Dương hừ lạnh: “Tiêu tướng quân, huynh có thói xấu đoạn tụ cũng không nên kéo Ngôn đệ nhảy vào hố lửa, trên triều đường, huynh làm thế chỉ đem tai bay vạ gió đến cho đệ ấy mà thôi, huynh là tiểu vương gia, lại là Phiêu Kỵ đại tướng quân, đương nhiên sẽ chẳng có việc gì, nhưng Ngôn đệ chỉ là một quan nhỏ tam phẩm.”
Ngôn Phi Mặc nhất thời than thở một tiếng, trong lòng lại nghĩ: Sở huynh, huynh thế này là chọc vào tổ ong vò vẽ đấy.
Tiêu Tử Bùi lạnh lùng nhìn hắn rồi đột nhiên lại cười là lạ: “Có phải Điện hạ quá yêu thương bảo hộ Phi Mặc rồi hay không thế, hay là điện hạ cũng có thói xấu này phải không.”
Trong lòng Sở Thiên Dương giật thót, nhưng cũng nhanh chóng lạnh lùng đáp lại ngay: “Hay là Tiêu tướng quân muốn đoạn tụ đến phát khùng rồi, nhìn người trong thiên hạ ai ai cũng đều giống huynh.”
“Được, thái tử điện hạ nhớ kỹ những lời ngài nói hôm nay, người của nhà ta, ta tự sẽ chăm sóc chu toàn, không phiền thái tử điện hạ phải bận tâm.” Nói rồi, hắn kéo tay Ngôn Phi Mặc rời đi.
Ngôn Phi Mặc ngượng ngùng đẩy tay người nọ ra: “Tử Bùi, huynh đi trước đi, ta và điện hạ nói chuyện thêm một lát.”
Tiêu Tử Bùi lạnh lùng nhìn sang, hỏi lại: “Đệ có đi không?”
Ngôn Phi Mặc nhẫn tâm đáp: “Ta còn có chuyện thỉnh giáo Sở huynh.”
Tiêu Tử Bùi phất ống tay áo quay đầu bỏ đi, mới mấy bước đã khuất sau lùm cây không thấy bóng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]