Dịch:Tiểu Kỳ
Lúc Ngôn Phi Mặc trở về Ngôn phủ, Thính Vân và Hiểu Phong đã đợi sẵn trong phòng, nhìn thấy nàng bước vào mới thở phào một hơi. Ngôn Phi Mặc vẫn trang nghiêm như cũ, thản nhiên hỏi họ: “Tổ áo đen đã sẵn sàng đợi lệnh cả chưa?”
Thính Vân liền đáp: “Mười ba kỵ binh tổ áo đen đã hành quân tới kinh thành ngay trong đêm, đang đợi lệnh ở địa điểm liên lạc. Tổ trưởng đã chờ sẵn trong sương phòng bên trái một lúc lâu.”
“Tổ áo xanh thì sao?”
Hiểu Phong trả lời: “Mười lăm kỵ binh tổ áo xanh đã lẻn vào hoàng thành, theo dặn dò của công tử, họ dựa trên danh sách lẩn mình vào Vũ Lâm quân đợi lệnh.”
Ngôn Phi Mặc thoáng do dự, nàng lấy một vật trong ngực áo ra, ngẩn ngơ rồi vuốt ve một lúc, sau đó lại lấy một chiếc khăn tay, bọc thứ kia vào, tỉ mỉ buộc chặt, sau đó mới đưa lại cho Thính Vân: “Giao thứ này cho tổ trưởng tổ áo đen, bảo hắn nghe hiệu lệnh mà hành sự.”
Thính Vân nhận lấy, trên mặt ánh lên nét vui mừng, nàng hỏi: “Công tử, Tiêu Tử Bùi đã đồng ý rồi sao?”
Ngôn Phi Mặc cười khổ: “Sao mà đồng ý được, ta lấy trộm ở chỗ hắn ra đấy.”
Thính Vân ngẩn người, nàng lo lắng nhìn Ngôn Phi Mặc rồi ngập ngừng dò hỏi: “Công tử, vậy sau này, Tiêu Tử Bùi sẽ hận người đấy…”
Ngôn Phi Mặc có hơi chút thất thần, thản nhiên cười bảo: “Cứ để hắn hận đi, ta sẽ lấy mạng trả lại cho hắn.”
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tieu-yen-yen/3028782/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.