Lúc Ngôn Phi Mặc trở về Ngôn phủ, Thính Vân và Hiểu Phong đã đợi sẵn trong phòng, nhìn thấy nàng bước vào mới thở phào một hơi. Ngôn Phi Mặc vẫn trang nghiêm như cũ, thản nhiên hỏi họ: “Tổ áo đen đã sẵn sàng đợi lệnh cả chưa?”
Thính Vân liền đáp: “Mười ba kỵ binh tổ áo đen đã hành quân tới kinh thành ngay trong đêm, đang đợi lệnh ở địa điểm liên lạc. Tổ trưởng đã chờ sẵn trong sương phòng bên trái một lúc lâu.”
“Tổ áo xanh thì sao?”
Hiểu Phong trả lời: “Mười lăm kỵ binh tổ áo xanh đã lẻn vào hoàng thành, theo dặn dò của công tử, họ dựa trên danh sách lẩn mình vào Vũ Lâm quân đợi lệnh.”
Ngôn Phi Mặc thoáng do dự, nàng lấy một vật trong ngực áo ra, ngẩn ngơ rồi vuốt ve một lúc, sau đó lại lấy một chiếc khăn tay, bọc thứ kia vào, tỉ mỉ buộc chặt, sau đó mới đưa lại cho Thính Vân: “Giao thứ này cho tổ trưởng tổ áo đen, bảo hắn nghe hiệu lệnh mà hành sự.”
Thính Vân nhận lấy, trên mặt ánh lên nét vui mừng, nàng hỏi: “Công tử, Tiêu Tử Bùi đã đồng ý rồi sao?”
Ngôn Phi Mặc cười khổ: “Sao mà đồng ý được, ta lấy trộm ở chỗ hắn ra đấy.”
Thính Vân ngẩn người, nàng lo lắng nhìn Ngôn Phi Mặc rồi ngập ngừng dò hỏi: “Công tử, vậy sau này, Tiêu Tử Bùi sẽ hận người đấy…”
Ngôn Phi Mặc có hơi chút thất thần, thản nhiên cười bảo: “Cứ để hắn hận đi, ta sẽ lấy mạng trả lại cho hắn.”
Trong lòng Thính Vân vẫn âm ỉ lo toan: “Công tử đang nói gì thế chứ? Người đừng dọa bọn em…”
Ngôn Phi Mặc nhoẻn miệng cười: “Ngốc, đùa với hai người thôi mà, được rồi, làm xong chuyện này đi, ta muốn ngủ một giấc say sưa, nghỉ ngơi đủ thì mai mới có thể quan sát cẩn thận vẻ mặt của đại điện hạ được đấy, không biết là xanh hay tím đây kìa.”
-
Sáng sớm ngày hôm sau, tiết trời se lạnh, gió bắc dần nổi lên, có cảm giác như ông trời sắp đổ trận mưa. Ngôn Phi Mặc bước vào đại điện theo các vị đại thần, nàng đứng trong góc phòng, sắc mặt Tiêu Tránh hơi âm trầm khó chịu, có lẽ tinh thần không được tốt, ánh mắt sắc lạnh kia lướt qua quần thần rồi cuối cùng rơi trên người Tiêu Hồng, ông mệt mỏi nói: “Chúng ái khanh, nếu không có việc gì quan trọng thì hôm nay bãi triều đi.”
Hộ bộ Lý thượng thư bước lên một bước, khom người nói: “Bệ hạ, vi thần có chuyện cần bẩm báo. Đầu thu năm nay, hộ bộ tuân chỉ phái hộ bộ thị lang tới cửa sông cứu trợ, mấy ngày gần đây, hộ bộ nhận được thư nặc danh tố cáo ngân khố cứu trợ chưa phát hết tới những nơi xảy ra thiên tai, còn bị giữ lại tới hơn phân nửa, trình xin ý kiến của bệ hạ xem xét.”
Hộ bộ hộ thị lang là anh vợ của Tiêu Hồng, nếu là chuyện nhỏ, Lý thượng thư đã cử người tới nói trước cho Tiêu Hồng một tiếng rồi dẹp xuống, nhưng lần này, xem ra chuyện đã quá lớn rồi, không cách nào giấu được, người tố cáo còn gửi kèm thư tín, sổ sách, chứng cứ xác thực, không thể không bẩm lên Tiêu Tránh.
Tiêu Tránh cười khẽ một tiếng, hỏi tiếp: “Xem ra hộ thị lang cũng là một cao thủ vơ vét đấy nhỉ, ngân lượng đó mà ngươi cũng dám tham, không sợ người ta quật mồ quật mả tổ tiên nhà ngươi lên à! Hồng Nhi, con nói xem?”
Tiêu Hồng tiến lên một bước, cao giọng nói: “Nếu hộ thị lang đã dám làm những chuyện bỉ ổi tày đình như vậy, đương nhiên chúng ta phải nghiêm trị thích đáng, chỉ sợ là đằng sau còn có ẩn tình gì khác, bị người khác vu oan, phụ vương anh minh tinh tường, chắc chắn sẽ không hàm oan trung thần, bỏ qua cho gian thần.”
Hộ thị lang ở phía sau rầm một tiếng rồi quỳ rạp sát đất, hắn liếc nhìn Tiêu Hồng một cái, mặt xám như tro rồi run rẩy đáp lời: “Bệ hạ minh xét, vi thần bị oan.”
Tiêu Tránh im lặng nhìn hắn, hồi lâu sau, ông khẽ thở dài một hơi: “Được, Lý thượng thư, trẫm giao vụ này cho khanh điều tra, chủ mưu là ai, tham ô được bao nhiêu, nhất định báo cáo chính xác, nếu dám giấu giếm, xem như khanh đồng tội với kẻ tham ô.” Mấy chữ cuối cùng được ông rít từng từ từng chữ một qua kẽ răng, tức giận đến cực điểm.
Bầu không khí trong triều bỗng nhiên càng căng thẳng hẳn lên, Phương thái sư, Phùng thái úy và mấy vị lão thần bước lên xoa dịu vài câu, binh bộ thượng thư cũng nơm nớp lo sợ bẩm báo: “Bệ hạ, quân đội đóng quân ở Mạc Bắc tới báo, biên thùy có mấy toán giặc cướp quấy nhiễu người dân, hành tung bất định, quân kỷ nghiêm minh, chúng thần đoán họ là quân Tây Lương cải trang thành giặc cướp, quân đóng ở biên ải còn lo rằng quân Tây Lương đang ngóc đầu trở lại.”
Tiêu Tránh thoáng trầm ngâm, ông hỏi: “Chúng ái khanh có kiến giải gì không?”
Phương thái sư vuốt râu bẩm tấu: “Người Tây Lương dã tâm hung ác, không thể không đề phòng.”
Tiêu Tử Bùi không thể không nhíu mày: “Bệ hạ, theo lý mà nói hai mươi năm trước người Tây Lương đại bại, vi thần ở Mạc Bắc cũng từng nán lại một năm, có lẽ họ không còn thực lực để đánh tới biên quan gây chiến lần nữa đâu.”
Tiêu Hồng đáp: “Phụ vương, nhi thần cũng cho rằng như vầy, phải chăng quân đóng ở biên ải muốn lập quân công, cho nên giả báo quân tình?”
Tiêu Tử Bùi lắc đầu: “Đại điện hạ, đóng quân ở Mạc Bắc là thuộc hạ trước đây của ta, ta rất hiểu hắn, không bao giờ có chuyện người này làm những điều như thế. Liệu có phải ở Tây Lương đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Hồng cười nói: “Tử Bùi, con người ai cũng sẽ thay đổi cả thôi, đã một năm rồi khanh không gặp thuộc hạ của mình, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”
Tiêu Tử Bùi lạnh lùng nhìn hắn: “Đa tạ điện hạ nhắc nhở. Bệ hạ, vi thần có thể phái thân tín tâm phúc đi do thám trước xem sao, phải hay không phải, đợi họ quay về hãy quyết định.”
Tiêu Tránh gật đầu: “Được, cứ theo chủ ý của Tử Bùi đi.”
Trên triều chốc lát lại rơi vào im ắng. Tiêu Tránh chuẩn bị phất tay bãi triểu thì lại thấy Tiêu Hồng tiến lên trước một bước, cung kính tấu bẩm: “Phụ vương, hôm qua nhi thần vừa biết được một chuyện, lo lắng không yên, trằn trọc cả đêm không ngủ. Hôm nay trước mặt phụ vương và các vị đại thần, không biết có nên nói hay không.”
Tiêu Tránh lạnh lùng nhìn hắn: “Con thấy nên nói thì nói, không nên nói thì đừng nói.”
Tiêu Hồng ngẩn người giây lát, đầu cúi gằm rất thấp, trong đáy mắt lướt qua một ánh nhìn phẫn hận, tuy nhiên hắn vẫn cung kính trình bày: “Phụ vương, chuyện này có liên quan tới trung lang tướng Ngôn Phi Mặc, nhi thần vốn có khúc mắc với hắn, chỉ e sẽ bị cho là công báo thù tư, nhưng việc này quan hệ trọng đại, không nói chỉ sợ sẽ gây ra đại họa, cho nên nhi thần không dám giấu giếm.”
Các đại thần hơi ồ lên, Tiêu Tử Bùi đứng cạnh bên cười lạnh, vừa định nói gì thì đã thấy Ngôn Phi Mặc bước ra từ phía sau, điềm nhiên đáp trả: “Đại điện hạ cứ nói đi đừng ngại.”
Tiêu Hồng ngẩng đầu lên, cười hì hì: “Ngôn đại nhân, lúc đầu ngài báo với lại bộ là gia thế xuất thân từ Ngôn gia của Tây Đô, là cháu trai của hoàng hậu nương nương, đúng không?”
Ngôn Phi Mặc trầm mặc không nói, đôi mắt thoáng nhìn Tiêu Tử Bùi, một lúc lâu sai, nàng khẽ thở dài một tiếng nhẹ đến mức không thể nào nghe thấy, gật gật đầu.
“Hôm qua ta nghe có người tiết lộ một bí mật, Ngôn Phi Mặc vốn không phải cháu trai của hoàng hậu nương nương! Hắn nói dối thân phận, ô uế cung đình, phạm vào đại tội khi quân!” Tiêu Hồng chỉ tay vào Ngôn Phi Mặc, nghiêm giọng nói.
Mọi người trên triều lại chấn động một phen, Tiêu Tử Bủi ngẩn ngơ nhìn Tiêu Hồng, trong đầu hắn như có gì đó vừa nổ ầm một tiếng. “Tử Bùi, ta không phải là cháu trai của hoàng hậu nương nương đâu.”
“Đây là bí mật, cả kinh thành chỉ có mình chàng biết thôi.”
……
Lại bộ Đinh thượng thư tiến lên một bước, kinh ngạc hỏi thêm: “Đại điện hạ, mấy lời này không nói bừa được đâu, lúc đó lại bộ đã phái người tới Tây Đô phủ đối chiếu rồi, Ngôn đại ngân quả đúng là người của Ngôn gia ở Tây Đô, phụ thân đã mất sớm.”
“Đinh thượng thư, lai lịch của hắn rất kì lạ, hơn nữa hắn cũng đã chuẩn bị kĩ càng ở Tây Đô phủ, mua chuộc hết mọi người, ta cũng nhiều lần bị hắn ta lừa gạt, không thể trách ngài.”
Tiêu Hồng sang sảng nói, “Phụ vương, hôm nay, đứng giữa triều đình, nhi thần đã dám nói lời này đương nhiên phải có chứng cứ gì xác thực, một lão nô của Ngôn gia đang ở chỗ con, từ nhỏ bà ta đã hầu hạ Ngôn gia, ở Ngôn gia hơn 30 năm, năm ngoái mới được đưa về quê nhà dưỡng già, chuyện của Ngôn gia, bà ta hiểu rất rõ.”
Phùng thái úy hắng giọng mấy tiếng, nói: “Đại điện hạ, chuyện này hết sức trọng đại, ngài phải thận trọng đấy. Ngôn đại nhân tự do ra vào cửa cung, tình cảm thân thiết với hoàng hậu nương nương, nếu lời ngài nói là thât, thì… thì…” Gừng càng già càng cay, lời chưa nói hết của Phùng thái úy đã trực tiếp đóng đinh bảy tấc vào mối quan hệ giữa Ngôn Phi Mặc và Ngôn Nhạc Chi.
“Quan hệ giữa Ngôn đại nhân và hoàng hậu nương nương thì nhi thần không dám suy đoán xằng bậy, xin phụ vương minh xét.” Tiêu Hồng xoay người nói với Tiêu Tránh.
Lòng Tiêu Tử Bùi rối ren, hắn biết rõ không thể để Tiêu Hồng nói gì thêm được nữa, cho nên không kịp nghĩ ngợi đã bước lên phía trước, tấu ngay: “Bệ hạ, chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ, Ngôn đại nhân không phải loại người ham vinh hoa phú quý, chi bằng gác lại để từ từ tra xét.”
Phong Vũ Dương cũng tiến lên trình bày: “Bệ hạ, trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình gì đấy, theo vi thần thấy…”
Tiêu Hồng ngạo mạn ngắt lời Phong Vũ Dương: “Phong thượng thư, lão nô của Ngôn gia đang ở ngoài cung đấy, chi bằng truyền vào đây đối chất một phen.”
Tiêu Tránh ngồi trên long kỷ, trong đầu ông cũng hỗn loạn chẳng kém gì chúng khanh, đối với thân phận của Ngôn Phi Mặc, ông đã hoài nghi từ rất lâu rồi: thái độ Ngôn Nhạc Chi quá thân thiết với Ngôn Phi Mặc, từ cá tính đến sở thích của hắn đều thuộc hết lòng lòng, nếu chỉ là một đứa cháu trai thì không thể nào lại có cảm tình đến vậy. Ông ta rất yêu Ngôn Nhạc Chi, cho nên cũng không muốn nghi ngờ bất cứ lời nào mà nàng nói, hơn nữa khả năng của Ngôn Phi Mặc quả thật hơn người, cho nên mới trọng dụng hắn. Tiếp xúc lâu với Ngôn Phi Mặc, tính cách đạm bạc uyên nhã đó tương tự ông lúc còn trẻ đôi phần, dần dần, ông cũng cảm thấy quý mến hắn, những suy nghĩ trước kia đều được ông chôn sâu tận dưới đáy lòng, chỉ lúc đêm khuya tĩnh lặng thỉnh thoảng mới nảy ra chốc lát.
Mà giờ đây, này của Tiêu Hồng và Phùng thái úy lại đào bới hết thảy những hoài nghi ngày trước. Ông hít sâu một hơi, lạnh lùng quan sát Ngôn Phi Mặc rồi chậm rãi hỏi từng từ: “Phi Mặc, khanh nói sao?”
Tiêu Tử Bùi liên tục ra ám hiệu với nàng, hắn khe khẽ lắc đầu, ý bảo nàng phải phủ nhận đến cùng, chỉ cần bãi triều hôm nay thôi, nhất định sẽ có cơ hội để xoay chuyển tình thế.
Sắc mặt Ngôn Phi Mặc đã trắng bệch hết rồi, nàng chằm chằm nhìn vào Tiêu Tử Bùi, rồi lại lướt qua những hảo hữu bình thường hay qua lại, cuối cùng ánh mắt ấy dừng lại nơi Tiêu Tránh, nàng thở dài một hơi, nhấc mũ quan của mình xuống cầm trong tay: “Bệ hạ, không cần đối chất nữa đâu. Vi thần đã phụ sự tin yêu của bệ hạ, tội đáng muôn chết. Thần xuất thân bần hàn, vì vinh hoa phú quý mà cưỡng ép dựa hơi vào quan hệ với hoàng hậu nương nương, sai là ở thần, tội không thể tha, xin bệ hạ trị tội.”
Tiêu Tử Bùi vừa hoảng vừa tức, hắn chỉ Ngôn Phi Mặc lắp bắp: “Phi Mặc, đệ… đệ… điên rồi phải không! Đệ muốn làm gì hả?”
Ngôn Phi Mặc lạnh lùng nhìn hắn: “Tiêu tướng quân, ta muốn làm gì thì liên quan gì tới ngài, ngài là hoàng tôn quý tộc, làm sao mà hiểu được nỗi đau của những kẻ nhỏ bé như ta.”
“Ta còn tưởng thời gian này Tiêu tướng quân hạ mình kết giao với ta là vì sao, Ngôn Phi Mặc đã được thụ giáo rồi.” Ngôn Phi Mặc khẽ cười một tiếng, từ tốn nói hết một câu.
Tiêu Tử Bùi cảm giác giờ trên người mình có mọc thêm mười cái miệng nữa cũng không giải thích rõ được, một búng máu nghẹn cứng trong lồng ngực, thiếu chút nữa là lăn ra bất tỉnh. Hắn cắn chặt răng, đang chuẩn bị cầu xin Tiêu Tránh thì bên tai đã vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Bãi bỏ chức quan trung lang tướng của Ngôn Phi Mặc, áp giải thiên lao, Phương thái sư sẽ cùng lại bộ điều tra chuyện này.” Nói rồi Tiêu Tránh đứng dậy, phất tay áo rời đi.
Tiêu Tử Bùi hét to: “Bệ hạ xin hãy khoan!” Tiêu Tránh như bỏ hết ngoài tai, vừa đảo mắt đã khuất sau bình phong mất dạng, Tiêu Tử Bùi muốn đuổi theo thì lại bị Phong Vũ Dương đứng bên ngăn lại, hắn vội khuyên: “Tử Bùi, giờ bệ hạ đang cực kì tức giận, huynh đi chỉ e khéo quá hóa vụng, trước tiên cứ họp bàn nghĩ cách làm thế nào cứu Phi Mặc đi đã!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]