Dịch: Tiểu Kỳ
Ánh mắt Ngôn Phi Mặc mơ màng mông lung, ngẩn ngơ nhìn hắn, bỗng nhiên lại bật cười rất nhẹ. Nàng nhẹ nhàng đẩy Tiêu Tử Bùi ra, lật mình ngồi trên mái ngói rồi nói: “Tử Bùi, có những chuyện, không phải chỉ cần thích là được.”
Tiêu Tử Bùi cũng ngồi xuống, ghé sát vào người nàng, ôm lấy bờ vai mỏng manh rồi hỏi: “Vậy cần gì nữa?”
Ngôn Phi Mặc trầm mặc rất lâu, nói: “Huynh bắt đầu nghi ngờ ta từ khi nào?”
“Lúc muội hóa thân thành Yên Mặc, dù thuật dịch dung của muội không chút sơ hở, nhưng ánh mắt của muội lại không lừa được ta, ta và muội sớm tối bên nhau nhiều ngày như vậy, lẽ nào là giả sao?” Tiêu Tử Bùi có phần đắc ý.
“Chỉ vì thế thôi sao? Quá mơ hồ, ta không tin.” Ngôn Phi Mặc thản nhiên nói.
“Ta đã tới Hồng Tụ Lâu, tìm được một thứ ở trong phòng muội, sau đó ta chạy suốt cả đêm, vội vàng tới chỗ sư phụ, tra ra được đó là một loại bột phấn dịch dung. Tội chứng rành rành, muội còn gì để nói?” Tiêu Tử Bùi kề sát tai nàng đáp.
“Vậy huynh tính làm thế nào?” Ngôn Phi Mặc khẽ cười hỏi.
“Phi Mặc, ta sẽ tìm cơ hội cầu xin bệ hạ, muội nhờ hoàng hậu nương nương tỉ tê bên gối, chắc chắn bệ hạ không thể không thấu nhân tình.” Tiêu Tử Bùi hôn lên tóc nàng, ngập tràn khao khát, “Sau đó ta sẽ nói phụ vương tới chỗ bệ hạ cầu thân, muội yên tâm, từ nay về sau, chuyện của muội cũng chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tieu-yen-yen/3028780/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.