Dịch: Tiểu Kỳ
Ngôn Phi Mặc rời khỏi điện Trường Nhạc, bát thuốc vừa uống cứ cuộn trào dữ dội trong dạ dày, hắn vội vàng tựa vào một thân cây nôn ọe, cả người đổ mồ hôi lạnh, lồng ngực khô nóng, trong lòng lại âm thầm kêu khổ: rốt cuộc đây là thứ thuốc gì chứ.
Hắn nín thở ngưng thần, khí tụ đan điền, chuyển chân khí tuần hoàn mấy bận, lúc đó mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Vừa định đi thì lại nghe thấy tiếng Phùng Thục phi và Tiêu Hồng đang trò chuyện đằng xa, từ từ bước tới hướng này, hắn đành phải bước lên nghênh tiếp, khom lưng hành lễ: “Bái kiến Thục phi nương nương, bái kiến đại điện hạ.”
Phùng Thục phi khinh miệt liếc nhìn một cái, ngạo mạn khoát tay. Ngôn Phi Mặc thở ra một hơi, vừa định lùi xuống thì lại nghe thấy Tiêu Hồng ngăn lại: “Ngôn đại nhân khoan đi đã.”
Ngôn Phi Mặc ngẩng đầu, thản nhiên hỏi: “Đại điện hạ có gì chỉ giáo?”
Tiêu Hồng ghé sát vào tai hắn, khẽ cười: “Ngôn đại nhân, hôm qua ta tới Tần Ngọc quán, tìm thấy một tiểu quan giống ngài đến năm phần, không biết Ngôn đại nhân có hứng thú cùng tới chơi không?”
Ngôn Phi Mặc nhìn thẳng vào Tiêu Hồng, ánh mắt không giấu nổi chán ghét: “Ai cũng đều do cha mẹ sinh ra, mong đại điện hạ thủ hạ lưu tình.”
Tiêu Hồng cười ác ý: “Chậc chậc chậc, Ngôn đại nhân lòng dạ bồ tát ghê, hôm nay ta mới biết đấy, chơi tên tiểu quan đó cũng có cảm giác lắm, nhìn thấy hắn ta lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tieu-yen-yen/3028778/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.