Chương 12.
Tiêu Tử Bùi rất khinh thường việc săn thỏ hoang, cho nên vốn định để cho mấy người này đi trước ầm ĩ một trận, sau đó mới dẫn vài tâm phúc đi vào khu rừng sâu, săn mấy con dã thú, bởi vậy hắn cũng không nóng nảy, đang nói chuyện phiếm với Phong Vũ Dương, thì không biết vì sao cùng lúc đó Tiêu Hồng và Ngôn Phi Mặc lại nổi lên xung đột.
Hắn nhìn tay Ngôn Phi Mặc từ xa, đột nhiên lại thấy trái tim mình như bị một thanh sắt xuyên qua, nhức nhối mà đau đớn. Đầu óc nóng lên, cái gì mà phải giữ khoảng cách, cái gì mà dùng kiếm sắc chặt đứt tơ tình, cái gì mà đoạn tụ, hết thảy đều bị hắn ném lên chín tầng mây hết. Hắn kẹp chặt Phi lôi, đuổi theo Ngôn Phi Mặc tiến vào rừng cây.
Phi lôi là con vật rất thông minh, như thể nó cũng cảm nhận được tâm tình vội vàng của chủ nhân nhà mình, tung người bay nhanh về phía trước, phút chốc đã thấy bóng dáng Ngôn Phi Mặc đằng xa. Tiêu Tử Bùi cao giọng kêu lên: “Phi Mặc! Phi Mặc đợi ta với!”
Bỗng nhiên đội hình phía trước loạn hết cả lên, còn có tiếng ngựa nổi điên tán loạn, từng tiếng hú hét rơi vào tai hắn, “Nhanh ngăn nó lại, nó điên rồi!”
“Đại nhân! Nhanh, nhanh nhảy xuống!”
“Nhanh, các ngươi giữ chặt một đầu ngựa lại, cẩn thận đừng làm đại nhân bị thương!”
“Ngôn đại nhân đừng buông tay! Ngôn đại nhân ngài có nghe chúng ta nói gì không!”
…
Nhất thời, Tiêu Tử Bùi sợ tới mức hồn phi phách tán, hắn hốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tieu-yen-yen/88273/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.