Tiêu Tử Bùi cũng không biết câu chuyện tình yêu của hắn đã truyền khắp kinh thành, truyền tới tận hoàng cung, rơi vào tai Tiêu Tránh. Buổi sáng bị cha đánh một hồi, hắn dồn hết tức tối sang người Ngôn Phi Mặc, nằm trên giường ngẫm nghĩ nên trả thù tên tiểu nhân này thế nào đây, nghĩ một lúc thì ngủ mất.
Giữa cơn hoảng hốt, hắn nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Ngôn Phi Mặc bên một con suối nhỏ. Kinh vệ doanh đóng ở vùng ngoại thành, hai mặt là núi, lưng tựa vào kinh thành, nơi đóng quân có hai nhánh sông chảy qua, giao nhau rồi chảy tới kinh thành. Trên núi nước non đầy đủ, sau doanh là một dòng suối hẹp, nước suối sâu thẳm mà trong veo, lúc nhàn hạ bọn lính vẫn thích đến đây tắm táp.
“Giờ là lúc thao luyện, cậu lén chuồn ra đây làm gì?” Tiêu Tử Bùi cưỡi trên mình Kinh Lôi, từ trên cao nhìn xuống Ngôn Phi Mặc đang ngẩn người bên sông.
Ngôn Phi Mặc quay đầu lại, nhoẻn miệng cười với hắn, ở trong quân doanh nhìn mấy đại nam nhân tục tằng cười lớn, Tiêu Tử Bùi không khỏi ngây người, hóa ra, nam nhân cũng có thể cười thanh tao đến vậy, thanh nhã lại thong dong.”Vị tướng quân này, quân doanh này quá lớn, tại hạ bị lạc đường thôi mà.” Giọng của Ngôn Phi Mặc rất êm tai, giữa sơn cốc u tĩnh lại càng thêm trong vắt.
Hắn nhảy từ lưng ngựa xuống, nghi ngờ hỏi: “Cậu là người của đội nào?”
“Tại hạ là thủ hạ công văn của Ngô Đô úy, họ Ngôn, tên một chữ Chỉ.” Hắn cười cười nói, thuận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tieu-yen-yen/88267/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.