Dịch: Tiểu Kỳ
Yên Mặc đi rồi, không khí trong sân đột nhiên lại trở nên lạnh lẽo, Phong Vũ Dương đứng ngồi không yên, Tiêu Tử Bùi thì tâm thần bất ổn, trong lòng Sở Thiên Dương không khỏi cười lạnh: Đây chẳng phải là hai rường cột một văn một võ trong truyền thuyết của Đại Diễn đó sao, vì một nữ tử mãi nghệ mà thành ra như vậy, họ không sợ thiên hạ chê cười à. Nghĩ đến đây, hắn âm thầm tính toán: Dựa theo tình hình hôm vây săn đó, chuyện hai hoàng tử Đại Diễn bất hòa đúng là sự thật ván đóng thuyền, nếu còn đổ thêm dầu vào lửa nữa…
Rốt cục Sở Dịch bên cạnh cũng tỉnh dậy, hắn chạy đến hỏi: “Điện hạ, khúc nhạc kia vị cô nương Yên Mặc đó hát hay thế sao? Hay hơn cả Trần lương đệ nữa à? Lần trước xa quá, nghe không rõ lắm.”
Trần lương đệ là tài nữ có tiếng của kinh thành Đại Sở, cầm kỳ thư họa xướng, không gì là không giỏi, tiếng hát uyển chuyển nhu mì, cho nên rất được Sở Thiên Dương sủng ái. Sở Thiên Dương sững người giây lát, cười nói: “Lương đệ không bằng một phần mười.” Sở Dịch không khỏi hơi chán nản: “Ai da, vừa rồi sao đệ lại ngủ gật chứ, rõ ràng tối qua ngủ rất ngon mà.” Sở Thiên Dương giật mình, hắn nghi ngờ cầm cốc trà của Sở Dịch lên xem xét, rồi cười thầm chính mình quá đa nghi.
Chỉ một lát sau, ngoài cửa vọng tới một chuỗi tiếng vó ngựa dài, Ngôn Phi Mặc vội vàng lao vào, vừa đến cửa, hắn đã cười nói: “Hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tieu-yen-yen/3028769/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.