Dịch: Tiểu Kỳ
Một năm sau.
Lại một mùa xuân nữa lại sang, trong vách đung đưa ngoài vách cười.
Tiêu Tử Bùi vừa tỉnh dậy sau giấc mơ trưa, hắn mờ mịt nằm ngửa ở trên giường, từng cái chau mày từng nụ cười của người trong giấc mộng vẫn rõ ràng như cũ——lúc nàng cưỡi ngựa, lúc nàng thản nhiên, khi chuếnh choáng hơi say… cuối cùng gương mặt người trong mộng bỗng hóa thành hư ảo, bộ váy dài thướt tha, nàng ngồi trên xích đu vui vẻ đung đưa, cây hoa hạnh kề bên rụng rợp trời rực rỡ, lấp phất rơi trên mình người đó…
Tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc” vang lên, tất cả mọi hư ảo đều tan biến, theo sau đó là giọng nói ồ ồ của Tiêu Thiển: “Công tử đã dậy chưa? Vương phi phái người mời công tử qua phủ.”
Tiêu Tử Bùi ngẩn người giây lát, hắn ho khan vài tiếng rồi mới trả lời: “Về báo hôm nay ta không khỏe, ngày mai ta sẽ tới hỏi thăm mẫu thân.”
Ngoài cửa yên tĩnh một hồi, sau giây lát, cửa bị đẩy ra, Tiêu Thiển đi vào, đứng bên sập dài, quan tâm hỏi: “Công tử, có phải bệnh cũ lại tái phát rồi không? Thuốc hoàng hậu nương nương gửi tới còn để đó chưa dùng, người trong cung đều nói thuốc này linh nghiệm lắm, chi bằng lấy ra dùng thử?”
Tiêu Tử Bùi ngồi dậy, lạnh nhạt lắc đầu: “Không cần đâu, ta nói mấy lần rồi, trả chỗ thuốc đó lại về cung đi, ta không cần.”
Tiêu Thiển hơi hoảng hốt: “Công tử, sao người lại không biết quý trọng sức khỏe mình như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tieu-yen-yen/3028799/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.