Hôn nhân không tình yêu, đối với tất cả chỉ là sự đau khổ đến tê dại. Cả hai người, vốn dĩ là có thể tự do hạnh phúc, hưởng trọn yêu thương, nhưng vì một hồi sắp dệt mà bất đắc dĩ phải ở cạnh nhau, nào ai biết nó lại chính là một hồi lửa hóng hâm nóng tất cả? Nếu như tình yêu được vẽ lên bởi hai tâm hồn đang yêu, đó sẽ là một bức tranh ngọt ngào. Còn nếu như bức tranh này được vẽ từ sự ràng buộc, có thể tràn đầy sức sống được sao?
Yêu một người, là yêu tất cả những tật xấu của người đó. Cô từ khi bắt đầu là không yêu hắn, nhưng rồi, ánh mắt này, trái tim này đều dần dần không tự chủ được mà hướng về phía hắn. Trái tim của một thiếu nữ vốn dĩ rất mong manh, rất yếu đuối.
Yêu một người, là luôn muốn người đó vui vẻ. Anh luôn vô ý thức mà lén nhìn về phía cô, vì tâm trạng của cô mà lòng anh cũng có thể trở nên lo lắng bất an. Anh không muốn cô buồn, vì như thế anh cũng sẽ buồn. Anh muốn cô lúc nào cũng phải vui vẻ, như vậy anh cũng mới có thể vui vẻ. Vẽ nên bức chân dung của cô bằng màu nỗi nhớ, dùng nụ cười của cô để làm nền cho bức tranh, anh nhận ra, anh yêu...