“Em tự đi về”
“Hehe… cuối cùng mới nghĩ đến việc phải hỏi em về thế nào à?”, Quý Hân Nhiên vỗ vỗ mặt anh.
“Đỗ Trường Luân, không phải chỉ chốn quan trường mới cần làm màu làm mè đâu, cuộc sống hôn nhân đôi khi cũng phải thế. Ở đây lầu trên lầu dưới đều là đồng nghiệp của anh, để bọn họ thấy vợ anh đêm hôm khuya khoắt được người đàn ông khác đưa về thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến hình tượng của anh, đúng không?”
Anh nghĩ thầm, đúng là say rượu nói thật, hơi cúi người muốn nhìn rõ vẻ mặt của cô thì đột nhiên Quý Hân Nhiên lại xoa cằm anh mà nói: “Còn nữa, không cần cứ phải cạo râu sạch sẽ như vậy, chẳng lẽ không ai nói với anh rằng khi cằm anh còn lún phún râu trông rất gợi cảm sao?”
Tay thậm chí còn bắt đầu cởi cúc áo của anh, “Cũng không phải ở văn phòng, mặc chỉnh tề thế này cho ai xem đây nữa?…”. Cô vốn chỉ định cởi hai cúc áo trên cùng của anh nhưng vừa dùng sức thì đã giật bung cả hàng cúc áo.
“Quý Hân Nhiên!”. Đỗ Trường Luân cảm thấy mình sắp tiêu đời rồi, tay cô bắt đầu sờ tới sờ lui trên người anh. “Đây là em đang dụ dỗ anh à?”, nói rồi anh hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô…
Đỗ Trường Luân mỉm cười nhìn Quý Hân Nhiên đang cuộn tròn mà say ngủ trong lòng mình, cảm giác thoải mái đến từng lỗ chân lông.
Rượu đúng là thứ tốt, không ngờ lại khiến con người biến hóa như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-o-phia-tay/2705711/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.