Nhà vốn rất rộng, Thượng Mai biết bọn họ sẽ về nên đã chuẩn bị phòng chu đáo, vợ chồng Đỗ Trường Côn cũng ở lại đây.
Cho dù ngồi xe 4,5 tiếng đồng hồ mệt muốn chết nhưng có lẽ vì lạ nhà đến rất lâu sau cô vẫn không ngủ được. Vất vả lắm mới hơi buồn ngủ thì di động lại vang, là Đỗ Trường Luân gọi.
“Đã ngủ chưa?”. Giọng anh cũng có chút mệt mỏi.
“Không đâu, lạ nhà em không ngủ được. Anh vừa về?”
“Ừm, vừa làm xong một văn kiện báo cáo, hơi mệt. Em ở đó có ổn không?”
“Tốt lắm mà, Quản Dĩnh cũng đã quay về, mọi người đều hỏi khi nào anh về đấy”.
“Chắc là còn bận hai ngày nữa, em ở đó cứ chơi đùa vui vẻ, không có việc gì làm thì ra ngoài đi dạo. Mai anh còn phải họp, anh cúp máy đây”.
Chiều 28 tháng Chạp, Đỗ Trường Luân cũng chịu về. Sau khi anh về thì nằm trong phòng ngủ đến hơn nửa buổi chiều. Lúc Quý Hân Nhiên vào gọi anh dậy ăn tối anh còn chưa tỉnh lại.
Anh ngủ rất sâu, ngay cả cửa phòng mở cũng chẳng hề có cảm giác. Tướng ngủ cũng rất tốt, không như cô, nào nói mớ, nào đá chăn, lộn xộn đủ các tật xấu. Quý Hân Nhiên nhìn khuôn mặt trước mắt, cằm anh hơi lún phún râu, cô nhẹ sờ lên, cảm giác gai gai, tê dại.
Chắc là rất mệt, anh vốn là người ưa sạch sẽ, bình thường đều cạo râu nhẵn nhụi, chưa bao giờ để râu lún phún như vậy cho dù cô cho rằng đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-o-phia-tay/2705723/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.