Bữa cơm tất niên, cả nhà đoàn tụ thực sự náo nhiệt. Quý Hân Nhiên không có anh, chị, em cho nên một bàn ăn gia đình quây quần đông vui vẫn là điều cô mơ ước.
Đây cũng là ý nghĩa chân chính của từ đại đoàn viên. Mọi người đều uống rượu, ngay cả Thượng Mai luôn không uống rượu, dưới sự nài nỉ của Đỗ Trường Côn mà cũng uống một chén nhỏ: “Thằng tiểu tử này, mày định chuốc say mẹ đấy à?”.
Quý Hân Nhiên cảm thấy có chút kì quái, cô thấy bà rất ít khi nói chuyện với Đỗ Trường Luân bằng ngữ khí này.
Ăn cơm xong, mọi người ngồi trong phòng khách xem chương trình biểu diễn đêm giao thừa, thấy mọi người đều chẳng có tinh thần thì Thượng Mai vội bảo mọi người đi nghỉ ngơi: “Đi ngủ đi, mai sớm còn đi chúc tết nữa”.
Quay về phòng, Đỗ Trường Luân đi tắm, Quý Hân Nhiên dựa vào cửa sổ nhìn pháo hoa cách đó không xa. Ánh hào quang hoa mỹ lóe lên, bao phủ cả bầu trời đêm nhưng chỉ trong chớp mắt lại trở về với sự hắc ám…
“Nghĩ gì thế?”. Cửa sổ thủy tinh phản chiếu bóng dáng Đỗ Trường Luân.
“Xem pháo hoa”. Cô chỉ ra ngoài cửa sổ.
“Em thích pháo hoa?”. Đỗ Trường Luân cũng cúi xuống bên cô.
“Em không thích những gì quá hào nhoáng”. Trước đây, cô thà đi đốt pháo đì đạch chứ cũng không thích xem pháo hoa.
“Con người luôn vô duyên với những gì mình cố hết sức theo đuổi…”. Cửa thủy tinh không hiện rõ vẻ mặt của anh, chỉ là giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-o-phia-tay/2705727/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.