Ngày mùng 1 tháng 5, bọn họ đến thành phố D thăm ông bà ngoại. Đỗ Trường Luân đưa cô ra biển câu cá. Chẳng biết anh mượn được đâu chiếc thuyền nhỏ, là loại thuyền gỗ khoảng 3,4m, động cơ đơn giản, có rất nhiều người đều là ngồi thuyền này đi câu cá. Đỗ Trường Luân lại có thể tự lái thuyền.
– Anh có làm được không?
Trời đất của tôi ơi, đây là ra biển, một khi có chuyện gì thì sẽ không thể cười nổi đâu.
– Không phải em biết bơi sao? Có chuyện gì thì bơi vào bờ cũng được:3
Anh mặc quần áo thể thao màu lam, bớt đi sự nghiêm túc thường nhật, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh mặt trời buổi sớm mà trông rất nhu hòa, thân thiết.
– Được rồi, lên đi! Yên tâm đi, nhất định sẽ đưa em trở về an toàn.
Anh kéo Quý Hân Nhiên lên thuyền.
Biển gió êm sóng lặng, ngồi trong thuyền nghe tiếng motor chạy ro ro thực sự là rất thú vị. Đỗ Trường Luân quả thực rất thành thạo.
– Hồi còn đi học, ngày nghỉ nào cũng đều ra đây câu cá, cũng quen được nhiều cao thủ câu cá. Thuyền này là của chú Lâm, chú ấy là đệ nhất cao thủ, mỗi lần đi ra biển với chú ấy đều thắng lợi mà về…”
Thuyền đi hơn 30’ thì dừng lại.
– Thuyền quá nhỏ, không thể đi quá xa.
Đỗ Trường Luân tắt máy, giải thích. Nơi này quả thật không quá xa bờ, cảnh quan rõ ràng ngay trước mắt. Đỗ Trường Luân bắt đầu móc mồi, anh mang theo rất nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-o-phia-tay/2705733/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.