Hôm đó sau khi tan học, cô phát hiện di động lại có hai cuộc gọi nhỡ của Đỗ Trường Luân. Gọi lại mới biết, thì ra Đỗ Vân Châu và vài chiến hữu đi cưỡi ngựa, kết quả ngựa nổi chứng khiến ông ngã, bị thương.
Cô vội xin nghỉ, gọi điện thoại xin lỗi Trữ Băng rồi chạy tới tỉnh thành.
Đến bệnh viện, mọi người đều ở đó.
“Sao rồi anh?” cô hỏi Đỗ Trường Luân.
“Cũng ổn, không có gì lớn, là dây chằng bị giãn, và hơi bị chấn động phần não”. Cảm giác như Đỗ Trường Luân cũng khẽ thở phào.
Đỗ Vân Châu nằm trên giường bệnh thở dài: “Ai dà, đúng là già rồi, lúc còn trẻ ngựa có khó thuần cỡ nào cũng từng cưỡi…”
“Cha thấy chưa, nếu không phải cha ỷ vào kinh nghiệm nhiều năm thì hôm nay đã chẳng thế này”. Đỗ Trường Côn khuyên ông.
Thấy Quý Hân Nhiên, Đỗ Vân Châu mắng Đỗ Trường Luân: “Trường Luân, con đúng là, chỉ chút chuyện nhỏ mà cũng làm phiền Hân Nhiên?”
“Ông đừng mắng Trường Luân, còn chẳng phải tại ông, bao nhiêu tuổi rồi còn đi cưỡi ngựa, cứ làm bọn nhỏ phải lo lắng”. Thượng Mai lườm ông một cái.
Bởi vì không có gì quá to tát nên Đỗ Vân Châu kiên quyết không nằm viện, tối hôm đó về nhà.
Mọi người cũng đều về nhà, từ lúc nhận được điện thoại Quý Hân Nhiên đã tức tốc về tỉnh thành, hầu như không được nghỉ ngơi. Giờ thực sự có chút mệt mỏi nên ngủ rất sớm.
Nửa đêm tỉnh lại, Đỗ Trường Luân không ở trong phòng, cô rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-o-phia-tay/2705748/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.