Từ lần tranh chấp dưới lầu đêm đó, quan hệ hai người như lại quay về lúc ban đầu, khách khí mà bất hòa.
Sau khi Đỗ Trường Luân quay về trở nên rất bận rộn, các loại kiểm tra, hội nghị khiến anh chẳng còn thời gian mà thở, anh cảm thấy mệt mỏi chưa từng có mà lòng lại càng mỏi mệt hơn.
Anh cảm thấy có chỗ không ổn nhưng lại chẳng nói rõ được là không ổn ở đâu. Chân Quý Hân Nhiên khỏi thì quay về trường học, vì dạy lớp cuối cấp nên cô thường không về.
Cho dù là cả hai người cùng ở nhà thì cũng hầu như chẳng nói gì.
Trên bàn ăn, Quý Hân Nhiên im lặng khác thường, khẩu vị như cũng không tốt. Ăn cơm, thu dọn xong xuôi, cô ôm máy tính vào phòng ngủ, mấy lần anh đi vào định nói chuyện với cô thì đột nhiên cô sẽ gọi điện thoại cho ai đó, vẻ mặt như không muốn bị làm phiền.
Chỉ là có một lần, nửa đêm tỉnh lại, phát hiện Quý Hân Nhiên cứ kinh ngạc nhìn mình, trong mắt là sự cô đơn hiện rõ khiến cho nơi nào đó trong lòng anh như thắt lại.
“Em sao thế Hân Nhiên?”, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Giọng nói dịu dàng khiến Quý Hân Nhiên không nhịn được mà muốn khóc, cô vùi mặt vào lòng anh, nghe tiếng tim anh đập mạnh mẽ, thật sự rất muốn nói: Em muốn xem trong lòng anh rốt cuộc có em không?
Nhưng cuối cùng cô chỉ rầu rĩ nói “em gặp ác mộng”.
Đỗ Trường Luân ôm cô thật chặt, trong lòng vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mua-o-phia-tay/2705749/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.