Nếu như yêu chính là một loại cố chấp, người ta sẽ dùng sự cố chấp đó mà ràng buộc người mình yêu. Bất kể là như thế nào, cho dù chỉ nắm giữ được thân xác cũng không muốn buông bỏ. Yêu chính là thần kỳ như vậy. Có một sự khổ sở nhẹ nhàng ăn mòn từng tế bào, ép buộc chúng ta phải thời thời khắc khắc tỉnh táo, nhưng mà lại không nhịn được liền chìm đắm trong cõi u mê. Yêu chính là như thế, hết thảy đều mong muốn được cùng với đối phương ở chung một chỗ, kết cục ra sao cũng sẽ không màng. Đôi khi, chấp niệm cũng là một sự khổ sở dằn vặt bản thân của mình. Càng yêu bao nhiêu lại càng điên cuồng bấy nhiêu, không ngại gì tới việc sử dụng chút thủ đoạn để giữ lại bước chân của người.
Nếu như là gượng ép, vậy có thể hạnh phúc hay không? Chỉ có thể tự dằn vặt lấy mình, đợi cho người quay đầu. Tình yêu không phải là một món ăn, nhưng ta lại có thể nếm trải được đầy đủ tư vị của nó. Có ngọt ngào, có đắng chát, có hạnh phúc, lại còn tồn đọng cả những nỗi khổ đau. Nếu như có một điều ước xảy đến cho những người đang yêu, bạn sẽ ước điều gì? Ước cho mình, hay là cho người ấy?