Như Hà bị một luồng nước lạnh hắt cho tỉnh lại, câu đầu tiên y nói khi vừa mở mắt ra là:
- Diên Họa, cậu chơi ác!
Một câu nói này gần như đã chiếm hết phần khí lực còn lại trong người y khiến phút chốc trước mắt y tối sầm lại. Cả người y không có phần nào là không đau đớn, cánh tay bị gãy tới ba lần dường như đã tê liệt tới không còn cảm giác, đầu lưỡi y vẫn còn mang máng cảm thấy mùi máu tanh ngọt đâu đây. Cả quá trình hạ mình từ cọc gỗ xuống đất và thay bộ trang phục rách tươm đẫm máu trên người ra, y đều để mặc Diên Họa tự hành động. Cậu im lặng, y cũng im lặng. Kỳ thực đâu có gì xấu hổ lắm, y tự an ủi mình, đây đâu phải lần đầu tiên.
Nhưng tới khi đã yên vị ngồi trên mặt đất, mặt đã được lau, tóc đã được buộc và trang phục cũng đã được thay xong xuôi mà Diên Họa vẫn giữ im lặng thì y mới thấy hình như không ổn cho lắm. Y cố gắng tách hai mí mắt mệt mỏi của mình ra, thật đáng ghét khi đôi mắt cáo của y lại bé như thế, chỉ giây lát không để ý thôi là nó sẵn sàng đóng ngay lại rồi. Tri kỷ của y vẫn đang ngẩn người nhìn mấy song cửa, gương mặt của cậu đẹp như một bức tranh.
- Họa. – Y nhỏ giọng, đầu óc cũng không được tỉnh cho lắm. – Cậu nói gì đi.
Mất một hồi lâu để chuyển ánh nhìn từ song cửa lên trên người y,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-cua-than/3230526/quyen-2-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.