"- Như Hà, tại sao chiến tranh lại nổ ra... nếu như thế, nếu như thế ta biết làm thế nào...
Nàng công chúa khóc nấc nghẹn ngào, nước mắt trào ra giàn dụa trên gương mặt, nàng bấu chặt bàn tay vào cánh tay Như Hà đau đớn, chẳng ai có thể liên hệ Thiên Nguyệt công chúa mạnh mẽ vừa tiến trước toàn quân phát lệnh quyết chí với người con gái yếu đuối suy sụp hiện tại. Nấp trong căn phòng ở Thiên Nguyệt cung nàng khóc, trái tim nàng vỡ vụn khổ đau, cuộc chiến nổ ra một bên là quê hương một bên là người nàng trộm thương thầm nhớ, đứng giữa nàng ngã khuỵu trong câm lặng. Như Hà nhìn nàng không nói một lời, thậm chí y không thể trao ra một vòng tay ôm nàng an ủi, y biết nói sao với nàng, nói rằng trận chiến này chính y đã thúc đẩy khơi mào hay nói rằng nàng hãy từ bỏ mọi hy vọng... Y chỉ lặng lẽ nhìn nàng khóc, phút giây ấy nước mắt rớt xuống tay y bỏng rát vô cùng...
Lại một giấc mơ khác, y mơ tới ngày ấy Phù Du nắm chặt tay y thủ thỉ. Nàng nói.
- Đây là quê hương của muội, xin ca hãy bảo vệ nó.
Hôn lên môi y, nàng lại nói.
- Nhưng ca lại là người muội thương yêu nhất. Vậy nên xin ca hãy tự bảo vệ mình.
Đôi tay nàng ôm y thật chặt.
- Xin ca hãy luôn bình an... Kết thúc chiến trận, ngày ấy muội sẽ tự mặc áo hoa theo ca về nhà...
Mơ đan trong mơ, lắc mình một cái cảnh vật đã thay đổi, y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-cua-than/3230509/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.