Khi Diên Họa tới Thủy Tinh cung thì trời đã tối, trước cổng cung chỉ còn lại hai người lính canh, họ cúi đầu chào cậu và chẳng hề ngăn cản cậu tiến vào. Trong lòng Diên Họa cũng hiểu rõ, nếu Như Hà bảo cậu tới đây thì y chắc chắn đã dọn sẵn đường. Chu đáo và vẹn toàn vốn là phong cách làm việc của y.
Ba ngàn năm qua, số lần cậu qua lại Thủy Tinh cung nhiều không đếm nổi nhưng chưa bao giờ cậu lại tới đây mà nơi này lại vắng chủ. Vì lời thề sẽ không bao giờ rời khỏi Đông cung mà ba ngàn năm đằng đẵng, phần lớn thời gian Như Hà đều giam mình ở đây. Giờ vắng y, tòa cung nhỏ bé này chợt trở nên lạnh lẽo đến lạ. Diên Họa cũng không biết, cái lạnh ấy là bên ngoài hay đến chính từ trong đáy lòng cậu đây?
Diên Họa bước thật nhanh qua những hành lang gỗ, Thủy Tinh cung khá nhỏ nên chẳng mấy chốc cậu đã ở trước thư phòng mà cậu muốn tới.
Đây là căn phòng lớn nhất của Thủy Tinh cung, vừa mở cửa ra mùi nghiên bút giấy mực đã ào đến trước mặt. Từng giá trúc xếp tầng tầng sách cổ, có những cuốn là Như Hà sưu tầm, nhưng cũng có rất nhiều cuốn chính tay y viết. Trước đây, Diên Họa rất ít khi bước vào căn phòng này vì với cậu nó thật vô vị, không ngờ tới lúc nhìn lại cậu mới nhận ra, ba ngàn năm qua số sách nơi này đã đồ sộ tới thế.
Trên cột gỗ giữa phòng, cạnh bộ bàn ghế có treo một thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loi-noi-doi-cua-than/3230522/quyen-2-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.